Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên

Chương 11: Cực Thả Thính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Họa hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn anh: "Phải, anh họ."

Trong mắt anh hiện rõ sự ngang tàn.

Một người quen dịu dàng, đến phản kháng cũng yên tĩnh đến vậy.

Cố Bắc Huyền vốn muốn nặng lời vài câu với cô, đột nhiên không nhẫn tâm, nhếch khóe môi, "Được, anh họ thì anh họ."

Anh giơ tay lên và kéo cô vào lòng.

Tô Họa không phòng bị, cả người dán vào trong lòng anh, chóp mũi ngửi được mùi hương nam tính dễ chịu của anh xen lẫn mùi thuốc lá và rượu, còn có mùi thơm ngọt ngào khác lạ.

Đó là mùi ở trên người Sở Tỏa Tỏa.

Tô Họa cảm thấy chán ghét, cựa vai, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

Cố Bắc Huyền dùng cánh tay siết chặt lấy cô, mạnh mẽ bá đạo, dùng giọng điệu lịch sự mà xa cách nói với Thẩm Hoài: “Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về.”

Thẩm Hoài nói: “Không có gì.”

Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay anh đặt trên vai Tô Họa, luôn cảm thấy mối quan hệ anh em họ này quá thân thiết, vượt xa mối quan hệ bình thường.

Cố Bắc Huyền ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái, khoác vai Tô Họa, dẫn tới trước thang máy.

Trong lúc chờ thang máy, anh nhìn chằm chằm vào phím số đang thay đổi, thản nhiên hỏi: “Anh ta đang theo đuổi em?

"Không bàn tới, chỉ là ngưỡng mộ."

“Khi một người đàn ông nói ngưỡng mộ một người phụ nữ, mục đích đều không trong sáng lắm.” Anh đổi chủ đề, “Em và anh ta đã liên lạc với nhau ba năm trước phải không?”

Sắc mặt Tô Họa hơi thay đổi, cô thoát khỏi vòng tay anh, "Anh điều tra tôi à?"

Cố Bắc Huyền giơ tay xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Đừng nói khó nghe như thế, là quan tâm."

Tô Họa lùi lại nói: “Ông nội anh ấy quen biết ông ngọai tôi, ba năm trước ông ấy từng đề ra cho tôi một mức lương cao."

“Ồ, hóa ra Họa Họa nhà chúng ta xuất sắc như vậy.” Giọng điệu của anh trìu mến pha chút trêu chọc, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Tai Tô Họa ù đi.

Đã kết hôn được ba năm, luôn đối trọng nhau như khách, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy xưng hô "Họa Họa" thân thiết như vậy từ miệng anh nói ra, ít nhiều có chút không thích ứng, có chút buồn lòng.

Một tiếng "Ting" , cửa thang máy mở ra.

Hai người, người trước người sau bước vào.

Trong thang máy không có ai.

Cố Bắc Huyền nhấn nút tầng 21, quay đầu nhìn Tô Họa, ánh mắt đen tối sắc bén, tựa như có chút cảm xúc đè nén nào đó sắp được giải phóng.

Con người bình thường vẫn lịch sự và tiết chế, bỗng thêm chút bản chất của sói.

Tô Họa cảm thấy có chút ngột ngạt, theo bản năng nép vào góc tường, dùng ánh mắt đen tối nhìn hắn, "Sao vậy?"

Cố Bắc Huyền dùng lưng che lại camera, cúi đầu nhìn cô, "Em nói với hắn anh là anh họ em, là em cố ý cho hắn ta cơ hội?"

Tô Họa hiểu ra, đây là muốn tính sổ với cô.

"Tôi, t...." Vừa mở miệng, môi cô đột nhiên bị anh chặn lại.

Anh rất biết hôn, dù là hôn nông hay hôn sâu đều có thể khiến trái tim người ta rung động.

Tim Tô Họa đập thình thịch, hỗn loạn như nước sôi.



Lo lắng có người vào nhìn thấy, cô giơ tay đẩy anh, trong lòng cũng khó chịu với anh, rõ ràng gần gũi với Sở Tỏa Tỏa đến vậy, mà còn đến hôn cô.

Nhưng cô ấy gầy gò mỏng manh, dùng toàn bộ sức lực, làm sao có thể đẩy được một người đàn ông cao lớn?

Vô ích.

Ngược lại đem đến cho người ta một loại cảm giác chống cự mà lại hoan nghênh, sự thả thính vô hình.

Cố Bắc Huyền đè lấy cánh tay đang nhiễu động của cô, tay còn lại nâng cằm cô, càng dùng sức hôn mãnh liệt, khẽ cắn cô.

Nhìn thế nào cũng có vẻ hơi ngột ngạt.

Tô Họa bị anh hôn tới mức thở hổn hển, gần như không thở được.

Cố Bắc Huyền có vậy mới buông cô ra, giúp cô vuốt lại mái tóc rối và chỉnh lại cổ áo, cố ý uy hϊếp cô: "Sau này còn dám gọi bừa anh là anh họ không?"

Vành tai Tô Hoa đỏ bừng, cô khẽ liếc nhìn anh, không nói gì.

Cố Bắc Huyền cười ủ rũ, cúi đầu nhìn cô.

Đôi môi ẩm ướt của cô hơi hé mở, đôi mắt to ươn ướt như mắt nai, rất quyến rũ.

Vừa rồi ở trước mặt Thẩm Hoài, cô còn cố chấp gọi anh là anh họ, anh muốn dạy cho cô một bài học, xem sau này cô còn dám gọi anh là anh họ trước

mặt người ngoài hay không.

Một người bình thường quen ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lộ ra chút bướng bỉnh, rất dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của anh ta.

Thang máy vọt lên cao.

Cố Bắc Huyền đột nhiên hỏi một câu không suy nghĩ: "Hối hận ba năm trước gả cho anh không?"

Tô Họa hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn dung mạo tuấn tú quá mức của anh, ánh mắt có chút ngơ ngác, tựa như đang nhìn anh, nhưng lại không giống như đang nhìn

anh.

Giọng cô trầm nhưng kiên định: “Không hối hận.”

"Ba năm trước, anh là một phế vật hai chân không thể đi lại, tính tình xấu xa, ngay cả y tá và người hầu cũng không ưa. Em là một cô gái xinh đẹp,

tương lai tươi sáng, em chưa một lần hối hận khi cưới anh?."

Một tay đút túi, dáng vẻ sáng sủa đứng đó, đôi lông mày rõ nét, dáng người cao và thẳng như cây tùng bách.

Vẻ quý phái toát từ trong ra ngoài, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, thực sự rất quyến rũ.

không còn dáng vẻ suy đồi của ba năm trước nữa.

Tô Họa nghiêm túc nói: "Anh đã cử người giúp bà tôi tìm được nguồn thận, cứu lấy mạng bà ấy, mua nhà cho gia đình tôi, cồn tặng một món sính lễ khổng lồ, cứu gia đình chúng tôi khỏi khó khăn, tôi biết ơn anh còn không kịp, từ nhỏ tôi đã được ông nội dạy là, làm người phải biết báo ân."

Cố Bắc Huyền im lặng lắng nghe, nghe hết đến chữ cuối cùng, anh nhướng mi, không chút cảm xúc hỏi: "Em đối với anh chỉ có ân tình thôi sao?"

Tô Họa trầm mặc.

Nếu như trước đây anh hỏi anh điều này, cô sẽ nói mà không cần suy nghĩ rằng ngoài lòng biết ơn, còn có một thứ tình cảm lâu ngày phát sinh.

Nhưng hiện tại, anh đã đệ đơn ly hôn, còn gần gũi với Sở Tỏa Tỏa như vậy, nếu cô còn tiếp tục ôm trái tim mình trước mặt anh, xem ra là tự mình khinh thường mình rồi.

Cô mím nhẹ môi và không nói gì.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người đi ra ngoài.

Tô Họa lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa.



vào nhà.

Cố Bắc Huyền yên lặng quan sát cô thay giày.

Đợi cô đứng dậy, đột nhiên dùng một tay chống vào tường, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, bướng bỉnh hỏi lại: “Em đối với anh chỉ có ân tình, không có chút gì khác sao?”

Tô Họa ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sắc mặt anh bình lặng như nước, đôi mắt đen sâu thẳm như tinh hà, chỉ cần nhìn cô nhẹ nhàng cũng có thể khiến cô rung động.

Đáng tiếc, trong lòng anh, cô chỉ là người thay thế Sở Tỏa Tỏa.

Tô Họa có chút cắn dứt, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Phải, chỉ có ân tình.” ít nhiều đem theo chút giận dỗi.

Cố Bắc Huyền nhếch môi tự giễu.

Cũng phải, tình yêu của cô, đều dành cho anh A Nghiêu mà cô thương nhớ, còn đến với anh, chỉ có thể trách tại ân tình mà thôi.

Cuộc hôn nhân chỉ có ân tình thì có ý nghĩa gì chứ?

Cố Bắc Huyền đột nhiên cảm thấy đờ đẫn, hồi nãy trong thang máy, đốm lửa ấy được cô châm lên, hoàn toàn dập tắt.

Anh rút tay lại, đút vào túi quần, nhìn quanh phòng khách, lơ đãng hỏi: “Mẹ em không ở nhà?”

"Y tá chăm sóc bà ngoại tôi đang nghỉ phép, mấy ngày nay mẹ tôi phải thay ca. Anh ngồi đi, tôi rửa tay pha trà cho anh."

Điện thoại của Cố Bắc Huyền đột nhiên reo lên.

Anh lấy nó từ trong túi quần ra, nhìn vào thì thấy là Sở Tỏa Tỏa đang gọi.

Đến gần, Tô Họa cũng nhìn thấy trên màn hình điện thoại có chữ "Tỏa Tỏa".

Cảm giác như nuốt phải một con ruồi, cô quay đầu đi về phía phòng tắm.

Cố Bắc Huyền nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của cô, trầm mặc một lát, ấn trả lời, đi đến bên cửa sổ, hỏi: "Ngón tay bọc xong rồi sao?"

Giọng nói Sở Tỏa Tỏa có chút ướŧ áŧ, giống như tủi thân "Bọc xong rồi, vừa lên xe, chuẩn bị về nhà. Chị Tô Họa không tức giận chứ?"

"Không, cô ấy tính tình rất tốt, sẽ không dễ nổi giận đâu."

Sở Tỏa Tỏa nhếch môi, thanh âm truyền tới lại cực kỳ dịu dàng: “Cô ấy không nói gì về em chứ?”

Cô ta sợ Tô Tọa tiết lộ ra chuyện tờ chi phiếu hai ngàn vạn.

Vẻ mặt Cố Bắc Huyền nhẹ nhàng nói: "Không nói, cô ấy rất kiệm lời."

Sở Tỏa Tỏa thầm thở phào nhẹ nhõm, giả vờ kinh ngạc nói: “Cô ấy không kiệm lời a, buổi trưa ở quán cà phê, khi nói chuyện với e, chị ấy rất

hùng hồn, nói rất nhiều lời, mỗi câu nói ra đều rất hung dữ á."

Cố Bắc Huyền nghe vậy có chút khó chịu nói: "Tỏa Tỏa, Tô Họa trước mặt anh chưa từng nói nửa lời không đúng về em. Sau này, anh hy vọng sẽ không nghe thấy những lời như này từ miệng em."

Sở Tỏa Tỏa sửng sốt, nhanh chóng đổi lời: "Em sai rồi. Anh Bắc Huyền, em chỉ là hy vọng anh không bị chị Tô Họa lừa gạt."

Cố Bắc Huyền cau mày nói: "Không có việc gì khác, anh cúp máy đây."

"Đừng cúp máy, ngày mai em..."

"Bùm"

Đột nhiên có tiếng động lớn trong phòng tắm.

Cố Bắc Huyền cầm điện thoại, sải bước một dài, bước dài như gió tiến tới, giọng gấp gáp hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy Tô Họa?"
« Chương TrướcChương Tiếp »