Chương 1: Cặp đôi

Lâm Tú Doanh nâng cổ tay lên nhìn một chút, đã 11 giờ đúng, cô ở ven đường đợi đã nửa tiếng, nhưng người cô đợi vẫn còn chưa đến.

Lấy điện thoại bên trong túi ra, không có chút tin tức.

Có lẽ anh quên mất, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho anh.

“Alo?”

Đầu bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Tú Doanh xác định chắc chắn anh đem sự tình quên mất rồi.

Cô vội trả lời: “Phía cha bên kia, nếu anh bận việc thì tôi tự mình đi qua.”

Anh ồ một tiếng, quả nhiên anh đã quên mất chuyện này, anh nói: “Hiện tại tôi thật sự không thể đi được. Tôi sẽ phái một chiếc xe qua đưa cô đi?”

Lâm Tú Doanh nói: “Vậy quên đi, tôi sẽ tự mình đi taxi. Anh kêu người lại đây cũng phải mất thời gian”.

Anh không có miễn cưỡng cô, Tú Doanh liền cúp điện thoại.

Thời tiết đầu mùa xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, cô liền bao chặt lại áo khoác ngoài, vẫy tay gọi taxi.

Cô ôm bình giữ nhiệt ngồi ở trên ghế sau, tài xế hỏi cô đi đâu, cô liền nói địa chỉ của bệnh viện XX.

Hai ngày trước, cha chồng bị bệnh viêm dạ dày phải nhập viện, bởi vì không nghiêm trọng, còn là bệnh cũ nên trong nhà cũng không có nói cho vợ chồng Tú Doanh. Cũng là Tú Doanh đêm qua gọi về trong nhà mới biết được cha chồng ở bệnh viện.

Vốn dĩ đã nói với Lục Viễn Tắc hai người sẽ cùng nhau đi qua, kết quả anh lại không có thời gian.

Mẹ chồng Hứa Phương đang ở trước giường hầu hạ, nhìn thấy Tú Doanh thì rất vui mừng, vội vàng tiếp nhận đồ trong tay cô.

Cha chồng Lục Hải Thành không nhìn thấy Lục Viễn Tắc tới đây, không vui hỏi: “Viễn Tắc đâu rồi?”

Tú Doanh nói: “Anh ấy không đi được ạ, nói tối nay còn có bữa tiệc.”

Lục Hải Thành hừ hừ khịt mũi không nói gì, Hứa Phương sợ con dâu không nhịn được, liền nói: “Bên ngoài rất lạnh phải không?”

Lúc bà tiếp nhận đồ vật trong tay Tú Doanh đυ.ng phải tay của cô, tay cô lạnh ngắt.

Tú Doanh vội vàng đáp: “Thật ra vẫn còn tốt ạ.”

Nhìn thấy vẻ trầm mặc ủ rũ của cha chồng, cô liền giải thích giúp anh: “Có lẽ anh ấy thật sự bận đấy ạ. Gần đây con nghe nói trong công ty còn có hạng mục mới.”

Lục Hải Thành hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Con cứ thay nó nói chuyện thôi.”

Hứa Phương cười nói: “Ông cái lão già này, Tú Doanh là vợ của Viễn Tắc, đương nhiên là muốn thay con trai ông nói chuyện rồi.”

Bà mặc kệ Lục Hải Thành đang không vui, chỉnh chỉnh lại góc chăn cho ông, bị Lục Hải Thành trừng liếc mắt một cái, bà lại hướng về phía Tú Doanh chép miệng, ý bảo nhìn xem lão già họm hẹm có bao nhiêu đáng ghét.

Tú Doanh cười cười, cô rất hâm mộ cha mẹ chồng, tuy rằng thường xuyên đấu khẩu với nhau, nhưng mối quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

Tú Doanh đứng dậy lấy bình giữ nhiệt mở ra, nói với mẹ chồng: “Con có đem theo cháo tới, để con lấy một chén cho cha ạ.”

Hứa Phương gật đầu nói tốt, nhưng kết quả Lục Hải Thành lại trừng mắt nhìn bà, nói: “Bà không có tay sao? Còn phải để cho con dâu lấy.”

Đây là còn tức bà chống đối lão đây, Hứa Phương nhận lấy đồ trong tay Tú Doanh, nói: “Tôi làm, tôi làm, thật sự là phục ông đấy, lão già chết tiệt.”

Tú Doanh ngây ngô cười liền đứng qua một bên, cô thật sự không thể tưởng tượng được chính mình cùng Lục Viễn Tắc về già thì sẽ là bộ dáng gì nữa, ít nhất là không phải như thế này, đúng không? Bọn họ ngay cả nói chuyện còn mang theo cảm giác xa cách. Khi nói đùa, Tú Doanh giả ngu, mắng Lục Viễn Tắc là lão già chết tiệt? Dường như là không có khả năng.

Ở lại hơn một giờ, Lâm Tú Doanh liền rời khỏi bệnh viện. Mẹ chồng tiễn cô đến hành lang, Tú Doanh kêu bà trở về nhưng bà không chịu. Tú Doanh liền biết bà có chuyện muốn nói cùng cô.

Quả nhiên lúc đi đến thang máy trước mặt, Hứa Phương liền giữ chặt tay Tú Doanh, nói: “Tiểu Doanh, tính tình a Tắc có chút lạnh lùng, con hãy tha thứ cho nó, ngàn vạn lần con đừng cùng nó chấp nhặt.”

Tú Doanh không nghĩ tới mẹ chồng lại nói đến cái này, liền không biết phải đáp lại như thế nào, cô cười nói: “Anh ấy rất tốt ạ.”

Mẹ chồng do dự muốn nói lại thôi, Tú Doanh sợ bà lại nói ra cái gì mình không trả lời được, vội nói: “Anh ấy đối với con thật sự rất tốt. Mẹ, người không cần lo lắng cho chúng con đâu ạ.”

Bà gật gật đầu, Tú Doanh không dám nhìn vào mắt bà, sợ bà nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Cô bấm thang máy, nói với Hứa Phương: “Mẹ về chăm sóc cha đi ạ, con còn muốn đến cửa hàng nữa.”

Hứa Phương cũng không có miễn cưỡng nữa, gật đầu trở về, Tú Doanh cũng đi thang máy xuống lầu.

Vách thang máy trông giống như tấm gương bình thường. Khuôn mặt cô bên trong có chút biến dạng, thân hình biến thành rất cao, càng dài càng gầy, chỉ có làn da tái nhợt trên khuôn mặt với nhan sắc tương đối, chính là trắng bệch không khỏe mạnh.

Ở phía đông thành phố, cô hợp tác cùng với người khác mở một cửa hàng điểm tâm.

Lúc cô đến đã 1 giờ rưỡi, đối tác của cô là Hải Tranh đang ở bên trong làm bánh kem, nghe thấy tiếng chuông gió ở trước cửa, cô nàng ngẩn đầu từ bên trong tủ kính nhìn ra, thấy là cô lại đem đầu rụt trở về, hỏi: “Làm sao trở về sớm vậy?”

Tú Doanh ừ một tiếng, Hải Tranh lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Tú Doanh lắc lắc đầu nói: “Vẫn chưa đói, buổi sáng ăn còn chưa có tiêu hóa hết.”

Hải Tranh ở bên trong cười, nói ra: “Cậu cũng không nên bỏ bữa, nếu không sẽ gầy thành que củi đấy.”

Tú Doanh cười cười, đến phòng thay đồ đổi quần áo.

Bánh kem của Hải Tranh cũng gần hoàn thành, cô ấy đang ngồi ở bên ngoài, nhìn xuyên qua cửa kính thưởng thức kiệt tác của chính mình.

Tú Doanh thò mặt lại gần, ha lên một tiếng nói: “Đẹp quá.”

Hải Tranh bưng ly cà phê, lúc này quay mặt lại, cô ấy lớn lên rất đẹp, làn da cũng cực kì tốt, ở gần Tú Doanh đến mức Tú Doanh có thể nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ xíu trên má cô ấy, nhưng không có lấy một lỗ chân lông nào.

Hải Tranh quay đầu lại, sửng sốt, ngay cả dáng vẻ này cũng xinh đẹp, Tú Doanh quả thực ghen tị chết được, liếc mắt nói: “Ông trời thật không công bằng, làm sao lại để cậu xinh đẹp như vậy, làn da còn tốt như vậy chứ?”

Hải Tranh đột nhiên nghiêng người về phía trước, làm Tú Doanh giật cả mình, lùi lại một bước, nhưng Hải Tranh lại cười ha ha nói: “Tớ còn ghen tị với cậu hơn.”

Tú Doanh lại bĩu môi, cô cũng không tin, cũng không coi trọng, mắt lại nhìn về phía chiếc bánh, nói: “Thật là đẹp mắt.”

“Tú Doanh, thực ra cậu cũng rất xinh.” Hải Tranh cười nói, cô phát hiện bạn cô giống như không tự nhận biết bản thân.

Tú Doanh sững sờ, hé miệng cười cười, chỉ cho rằng cô ấy khen mình, cũng không thật sự để trong lòng.

Cô hỏi: “Đây là ai đặt vậy?”

Hải Tranh thấy vậy nhướng mày, cô nàng quay mặt trở lại, chống cằm nói: “Sáng nay có một cô gái đến đây đặt, là một người phụ nữ xinh đẹp, chắc cô ấy biết điều này nên yêu cầu đặt hình của cô ấy lên. Đây, đây là ảnh của cô ấy.” Cô nàng đẩy bức ảnh trong tay đến trước mặt Tú Doanh.

Tú Doanh đem ánh mắt từ chiếc bánh chuyển qua, cúi đầu nhìn về phía ảnh chụp. Trong ảnh là một người phụ nữ mặc váy cưới đang cười rạng rỡ, khiến cho người ta cảm thấy được rằng cô ấy đang rất hạnh phúc, chỉ là bức ảnh này giống như đã bị cắt xuống từ chỗ nào đó.

Thấy Tú Doanh nhìn đến mức cẩn thận, Hải Tranh cúi đầu sấn tới, xua xua tay với cô: “Làm sao thế?”

Tú Doanh cảm thấy bối cảnh có chút khác biệt, nghĩ rằng hầu hết các bức ảnh cưới đều giống nhau, cô lắc đầu mỉm cười, hướng Hải Tranh cảm thán nói: “Người này thật xinh đẹp.”

Hải Tranh có chút chua ngoa, bĩu môi nói: “Cô ấy có thể đẹp hơn tớ sao?”

Lần này Tú Doanh cười thật tươi, vỗ vỗ lên má Hải Tranh: “Đương nhiên so với cậu còn kém một chút.”

Hải Tranh cười ha ha, bắt được tay Tú Doanh không chịu buông ra, cù vào trong lòng bàn tay cô. Tú Doanh sợ nhất người khác chạm vào lòng bàn tay của mình, cười trốn khỏi cô nàng.

Buổi tối Hải Tranh đưa Tú Doanh về nhà, cô nàng là một nữ hài tử lại cưỡi một chiếc xe vừa cao vừa to, bề ngoài thoạt nhìn cực kì cồng kềnh, lúc lên xe đều phải dẫm chân lên bàn đạp.

Tú Doanh nói: “Cậu nói xem cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, vì cái gì phải lái một chiếc xe nam tính như thế chứ?”

Hải Tranh bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Nói cho cậu nghe một bí mật…”

Tú Doanh chớp mắt chờ lời nói tiếp theo của cô nàng, cô nàng lại đè thấp thanh âm: “Tớ thực ra là đàn ông.”

Tú Doanh sửng sốt một lúc, trong lòng thực đang tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh. Loại đàn ông gì có thể ăn mặc thành phụ nữ đẹp như Hải Tranh? Muốn xinh đẹp, phải có thân hình mảnh mai, có làn da đẹp, điều quan trọng nhất là lông tóc không thể quá nhiều.

Cô nhìn chằm chằm cằm Hải Tranh, cằm của cô nàng tinh tế trắng nõn, chỉ riêng điểm này một người đàn ông cũng sợ không làm được… Cô bị chính suy nghĩ miên man của mình chọc cười, cười nói: “Tớ so với cậu còn đàn ông hơn đấy.”

Cô giả vờ tùy tiện sờ lấy cằm Hải Tranh, chọc Hải Tranh cười to.

Tú Doanh xuống xe, cô ấy cũng theo xuống, Tú Doanh khó hiểu: “Cậu làm gì thế?”

Cô ấy đáp: “Hút điếu thuốc, cậu đi lên trước đi.”

Tú Doanh cảm thấy lúc cô ấy hút thuốc thực khốc, hỏi cô ấy: “Hút thuốc có hương vị gì?”

“Cậu thử xem?” Hải Tranh đưa điếu thuốc đến bên môi cô, trong chốc lát, Tú Doanh thực sự muốn thử một chút. Nhưng cuối cùng lại từ bỏ, lắc lắc đầu: “Quên đi.”

Hải Tranh nhìn cô cười.

Cô ấy để tóc ngắn, mặc quần áo hơi nam tính, trông cực bảnh bao và đẹp trai, đang nghiêng mình đứng trước xe. Nếu là một người đàn ông, lớn lên như thế này không biết bao nhiêu cô gái sẽ đổ gục vì anh ta.

Tú Doanh đứng ở bên cạnh thưởng thức, Hải Tranh cười nói: “Như thế nào? Coi trọng tớ sao?”

Một chuỗi vòng khói rơi trên mặt Tú Doanh, trong làn khói choáng váng mơ hồ, Tú Doanh phảng phất như thấy được một cậu ấm tuấn tú thời trước. Tú Doanh cau mày đưa tay vẫy vẫy khói, đùa giỡn diễn kịch cùng với cô ấy: “Nếu cậu không có hút thuốc, tớ còn có thể suy nghĩ một chút.”

Hải Tranh cười cà lơ phất phơ: “Được thôi, ngày mai tớ liền cai thuốc.”

Tú Doanh nhướng mày, “Được”. Cô cảm thấy mình sắp mất bình tĩnh, vì vậy không kìm được cười nói: “Chờ một ngày nào đó cậu biến thành nam nhân hãy tới tìm tớ.”

Hải Tranh cười ha ha.

Cả hai đã quen thường hay nói đùa, có đôi khi bọn họ không nghĩ nhiều về điều đó.

Tú Doanh đứng cùng cô ấy hút hết điếu thuốc mới đi lên lầu.

Tú Doanh bước vào tòa nhà, xe của Hải Tranh mới ầm ầm gào thét mà đi, cô nàng lái xe cực nhanh, giống như con trai vậy. Tú Doanh buồn bực tự hỏi, không rõ một cô gái xinh đẹp như vậy sao tính cách có thể phát triển thành bộ dáng của đứa con trai thế.

Hiếm thấy được Lục Viễn Tắc đã về nhà rồi, một bộ mới trở về không lâu, quần áo trên người còn chưa có thay, anh đang đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc.

Tú Doanh tiến vào, anh quay đầu nhìn cô một cái, sau đó quay mặt lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tú Doanh bĩu môi, không biết ngoài cửa sổ có cái gì hấp dẫn anh.

“Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?” Tú Doanh đổi dép xong liền tiến vào.

Anh quay người lại, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, ngước mắt liếc cô một cái, nói: “Như thế nào, tôi không thể về sớm?”

Tú Doanh sửng sốt một chút, đây là có ý gì, giọng điệu này là sao chứ, trong đầu cô nhớ lại những việc xảy ra ngày hôm nay, giống như bản thân cũng đâu có đắc tội anh ta đâu.

“Anh ăn cơm chưa?” Tú Doanh mặc kệ anh tính tình không tốt, liền hỏi.

Anh ừ một tiếng, ngồi trở lại trên sô pha.

Trong phòng toàn mùi thuốc lá, Tú Doanh đi đến bên cửa sổ, đem mấy cánh cửa mở ra, khi quay đầu lại thì thấy Lục Viễn Tắc đang cau mày.

Cô cười nói: “Phòng có hơi nghẹt thở”.

Anh tựa hồ cười cười, thản nhiên nói: “Không phải vừa rồi cô muốn nếm thử sao?”

Tú Doanh ngẩn ra, nhớ lại lúc dưới lầu, dường như có một chiếc xe chạy ngang qua cô.

Anh ấy rõ ràng là nghe được cô và Hải Tranh nói chuyện, không khỏi cười nói: “Cuối cùng tôi cũng đâu có nếm, không phải sao?”

Lục Viễn Tắc hừ hừ không nói gì.

Tú Doanh mặc kệ anh, chuẩn bị vào bếp nấu bát mì lót bụng.

“Sau này cô với Hải Tranh kia cách xa nhau một chút.”

Tú Doanh bước chân dừng lại, xoay người lại nhìn anh rất khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Lục Viễn Tắc lại nhíu lông mày lại, có chút không kiên nhẫn, “Tóm lại cô cách xa cô ta một chút.”