"Mặc thân mến, cậu phải đi rồi sao?" - Bùi Quân làm động tác cắn khăn, hai mắt rưng rưng đong đầy tình cảm nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn nọ tựa như cô vợ nhỏ bị chồng ruồng bỏ. Cái tên mặt lạnh này có người yêu liền quẳng bạn hiền ra sau đầu, hắn rất tổn thương luôn đó.
“Thu ánh mắt của cậu lại!”
Chu Mặc bị tên bạn ngu ngốc này dùng ánh mắt ủy khuất dòm đến mức lông tơ muốn dựng hết lên, anh lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo thì cậu ta mới chịu dừng lại sau đó liền chuyển đối tượng. Phó Ngọc Thu không nghĩ đến bạn của anh tính cách trái ngược như vậy, khóe môi nhịn không được cong lên. Cô hoàn toàn lơ đi ánh mắt đáng thương của người nào đó, vui vẻ hôn một cái lên môi anh.
Bùi Quân đột ngột bị tống vô họng một đống tình yêu ngọt ngào của hai người, sốc đến mức đứng sững người ra. Hai người này vô tư như thể không có một ông chủ đáng yêu dễ thương như hắn đứng ở đây vậy. Chu Mặc không thèm để tâm đến hắn, nắm tay dẫn Phó Ngọc Thu đi về, trong lòng vô cùng kiên định đưa ra kết luận sau này không nên để cô gặp mặt Bùi Quân. Cái tên đó thế nào cũng sẽ lại được nước diễn trò rồi kể xấu anh trước mặt cô.
Dùng bữa xong, cả hai người cùng về lại Phó Thị. Hiện tại đã qua giờ nghỉ trưa, nhân viên cũng lục tục đi vào. Họ nhìn thấy nữ chủ nhân mới của Phó Thị đi cùng một người đàn ông tuấn mĩ khí chất hơn người liền len lén nhìn lâu hơn một chút. Đợi hai người đi xa rồi mới bắt đầu xúm lại thấp giọng thì thầm:
"Ê, cái anh chàng kia là ai vậy? Người yêu của chủ tịch à?"
"Ai mà biết đâu, nhìn đẹp trai dễ sợ luôn á." - Một nữ nhân viên hai tay ôm má đỏ bừng lẩm bẩm.
Người khác cũng gật gù đồng ý:
"Đúng đấy, ánh mắt của người đó nhìn chủ tịch Phó quá dịu dàng. Tui cũng muốn tìm một người như vậy để quen!"
Cả đám vừa nghe xong lập tức cười rộ lên trêu ghẹo:
"Cậu không nhìn lại mình đi, cậu có đẹp như chủ tịch không mà đòi hỏi cao thế?"
"Kệ tui chớ mắc mớ gì đến mấy người. Tui nói nè he, sống trên đời phải biết mơ ước để lấy đó làm động lực cho mình, ai khi không lại chú trọng hiện thực vừa khô khan vừa tàn khốc mà từ từ gϊếŧ đi mơ mộng của chính bản thân chứ."
"Được rồi, cô cứ mơ đi."
"Ê ê, quản lý đến rồi kìa. Mau giải tán đi, nếu không bị khiển trách bây giờ mọi người ơi!" - Một tiếng nói khẽ đột ngột vang lên. Ai nấy nghe xong đều nhanh chóng rời đi, tập trung vào công việc của mình.
Bên kia, Phó Ngọc Thu vừa bước vào phòng làm việc liền nhìn thấy một người đã ở đó sẵn. Người nọ nghiêm túc ngồi, sống lưng thẳng tắp tựa như tùng. Cô cảm thấy nam nhân bên cạnh mình lại bắt đầu căng thẳng, bàn tay to lớn siết chặt lấy tay cô. Phó Ngọc Thu quay sang nhìn anh, dịu dàng mỉm cười trấn an tên ngốc của mình rồi lạnh nhạt lên tiếng:
"Lê Tuấn?"
Giọng nói nhẹ nhàng mát lạnh của cô gái vang lên trong không gian yên tĩnh phá lệ trở nên đặc biệt, cái tên hắn vốn nghe rất nhiều bỗng có chút xa lạ. Lê Tuấn chậm rãi đứng lên, quay lại nhìn nữ chủ tịch mới của công ty sau đó gật nhẹ đầu chào hỏi, dù thấy người đàn ông khí chất bất phàm bên cạnh cô cũng không tò mò hỏi đến.
"Chủ tịch Phó, tôi có thứ này muốn cho cô xem."
Phó Ngọc Thu hơi nhướng mày, nhấc chân định đi đến liền bị người bên cạnh kéo lại. Cô ngước mặt lên nhìn liền thấy anh mím chặt môi, trong mắt hiện lên lo lắng vô cùng rõ ràng. Đây là lo lắng cô làm "hồng hạnh trèo tường" sao?
"Ngoan, không có việc gì đâu." - Cô mỉm cười, dịu dàng vỗ về cún lớn dính người nhà mình, sau đó tiến về phía Lê Tuấn.
Lê Tuấn cầm lấy tài liệu, hai tay đưa về phía cô, trên gương mặt nghiêm túc nay hiện lên nét vui sướиɠ mà nói:
"Tôi tìm ra được người phản bội Phó Thị rồi.”
"Thật sao?" - Phó Ngọc Thu mở to mắt, kinh ngạc lên tiếng. Cô không nghĩ hiệu suất làm việc của người này lại nhanh như thế. Chưa đến một ngày đã giải quyết xong xuôi mọi vấn đề nan giải, Lê Tuấn quả thật là nhân tài hiếm gặp!
Chu Mặc cảnh giác nhìn người đàn ông kia, đôi môi mím chặt lại, trước khi Phó Ngọc Thu kịp lấy tài liệu thì anh đã đoạt trước sau đó đưa cho cô gái nhỏ của mình. Người này rất đáng nghi, ánh mắt hắn ta nhìn vợ anh ôn hòa đến khác thường. Nếu không phải vợ bảo rằng hắn ta giúp ích cho cô ở Phó Thị, anh đã sớm gọi người đá hắn đi. Chu Mặc không thèm để ý có người ngoài, ôm lấy cô gái nhỏ từ đằng sau, buồn tủi dụi dụi đầu mình vào cổ cô.
Cảm giác nhồn nhột từ cổ truyền đến khiến cô không khỏi rùng mình một cái, tức giận vỗ nhẹ lên cái đầu xù đằng sau. Nhận thấy người nọ rốt cuộc cũng chịu yên, Phó Ngọc Thu liền tập trung tinh thần lật mở tài liệu trong tay. Hai hàng mày càng lúc càng nhíu chặt lại, sau đó giãn ra, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng:
"Không ngờ Phó Thị lại nuôi phải một kẻ phản bội, cũng may là anh tìm ra được. Nếu còn để lâu, không biết gã ta còn cắn nuốt bao nhiêu thứ của tập đoàn đây."
Lê Tuấn nhìn ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác của người bên cạnh chủ tịch, rất nhanh dời đi tầm mắt. Hắn có chút không hiểu vì sao người đàn ông này lại mang ý đối địch với hắn, không lẽ anh ta lầm tưởng hắn có ý đồ với chủ tịch Phó à? Phó đại tiểu thư quả thật rất xinh đẹp đồng thời thu hút mọi người, nhưng cô không phải người hắn có thể yêu thích. Ngay từ đầu Lê Tuấn đã phân rõ ranh giới giữa hắn và Phó Ngọc Thu, lo lắng của anh ta hoàn toàn dư thừa. Hắn đẩy gọng kính trên sống mũi, bình tĩnh đáp:
"Đây là chuyện tôi nên làm."
"Là bảo vệ Đặng Lâm của Phó Thị à?" - Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên, hơi ấm phả nhẹ một bên tai khiến Phó Ngọc Thu bất giác cứng đờ người. Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái, cũng không có ý định hất hoàn toàn người này ra, lạnh nhạt trả lời:
"Ừ, không ngờ gã ta dám làm những chuyện thế này. Tôi nhớ rằng Phó Thị không hề bạc đãi bất kì nhân viên nào mà."
Lê Tuấn tiếp lời:
"Rất có thể gã ta bị người khác dùng tiền mua chuộc với yêu cầu khiến cô không lên được ghế chủ tịch. Hiện tại tôi chuẩn bị điều tra người đằng sau gã, cô có muốn tiếp tục không?"
Cô khẽ lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên đầy ngạo nghễ đáp:
"Không cần đâu, phần còn lại để tôi lo. Cảm ơn Lê Tuấn, vất vả cho anh rồi."
Người không muốn cô ngồi ở vị trí chủ tịch cũng chỉ có một, không cần đoán nhiều cô cũng biết là ai. Phó Ngọc Thu không để Lê Tuấn phí sức vào những thứ bản thân đã nắm được, cô cần anh cho những việc quan trọng hơn.
"Chủ tịch quá khen rồi. Tôi xin phép rời đi trước." - Lê Tuấn thản nhiên nói, nhìn thấy cô gật đầu đồng ý liền dứt khoát xoay người đi về.
Trong phòng lúc này không còn người ngoài, Phó Ngọc Thu cũng thả lỏng thân mình, vừa tức lại vừa buồn cười nhéo má anh một cái, cong môi nói:
"Cái tên ngốc này, anh làm vậy không sợ người khác bảo tôi lo yêu thương anh mà bỏ bê công việc à?"
Người đàn ông không làm ra hành động trốn tránh, hai mắt đen thẳm hơi mờ mịt cùng ngây ngốc nhìn cô, thi thoảng lại chớp vài cái. Trái tim Phó Ngọc Thu đột ngột gia tăng nhịp đập, cô cảm thấy mình sắp bị chết chìm trong sự đáng yêu này mất rồi! Không được! Cô phải tỉnh táo, không thể để bản thân bị tên ngốc lừa mất!
"Thu Thu, em đâu có bỏ bê công việc. Em hăng say vùi mình vào tài liệu còn không thèm nhìn tôi một cái. Tài liệu đâu có hấp dẫn bằng tôi đâu." - Chu Mặc ủ rũ lên tiếng, giọng nói trầm thấp nghe ra tủi thân.
Phó Ngọc Thu đối với anh hoàn toàn không thể tức giận được. Cô theo không kịp mạch não của người đàn ông này, còn dám đem bản thân mình so sánh với tài liệu công việc. Cô không biết phải nói gì với anh liền nhón chân cắn môi nam nhân một cái, trừng mắt mà nói:
"Mặc Mặc thân ái tất nhiên hấp dẫn hơn, thật là ngốc quá đi mất!"
Khóe môi anh chậm rãi cong lên, mặc kệ đôi môi bị cô cắn có phần đau nhói, Chu Mặc vui vẻ không thôi. Hai tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô gái nọ, anh nhịn không được đặt một nụ hôn lên môi cô, mỉm cười đáp:
"Thu Thu, vậy em có thích tôi không?"
Câu hỏi của anh đến quá bất ngờ, Phó Ngọc Thu chưa kịp suy nghĩ đến liền ngẩn người, trong con ngươi thoáng qua chút mờ mịt. Mọi thứ đều rơi vào tầm mắt của anh, Chu Mặc có hơi thất vọng khi không nghe được lời nói này từ chính đôi môi của cô. Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào má người nọ, giọng nói kiềm không được có chút tủi thân:
"Thu Thu, ông nội biết chuyện tôi với em kết hôn rồi."
"Nhưng mà em vẫn chưa nói em thích tôi..." - Tất nhiên lời này, Chu Mặc chỉ dám thầm nói trong bụng. Anh sợ con mèo nhỏ của mình nhịn không được xù lông tức giận, dỗ dành cô rất khó khăn.
"Ừa, anh muốn tôi về cùng anh hả?" - Cô nghiêng đầu hôn chóp mũi anh, mỉm cười hỏi đổi lấy cái gật đầu thành thật của anh.
"Hai ngày nữa em đến gặp ông nội với tôi."
Phó Ngọc Thu gật nhẹ đầu, tỏ vẻ bản thân đồng ý đi cùng anh. Thế nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng hiện tại hồi hộp lại lo lắng đến mức nào. Ai cũng bảo ông cụ nhà họ Chu rất khó tính, không dễ gì để thằng cháu trai tài giỏi bị người ngoài cướp đi. Cô chau mày suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì liền vội vàng lên tiếng hỏi:
"Ông nội thích cái gì nhất?"
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú đột ngột lóe lên tia sáng, anh bày vẻ mặt điềm nhiên vô tội, ngữ điệu trầm thấp xen lẫn chút vui vẻ khó nhận ra:
"Là cháu trai! Ông nội của tôi thích cháu trai nhất!"