Nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông này, hiểu được anh đang nói đến chuyện gì, cô liền nhìn về hướng khác, bắt đầu giả ngu. Anh ấy gấp cái gì chứ? Mới vài ngày thôi mà, cô còn chưa suy nghĩ xong. Phó Ngọc Thu mím môi, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tiến đến gần mình liền thấy xấu hổ, bên tai bắt đầu đỏ lên.
Anh... anh đừng áp sát tôi như thế. - Phó Ngọc Thu luống cuống đặt tay lên ngực anh, hơi dùng sức đẩy anh ra.
Chu Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô, khiến cả người Phó Thu Ngọc căng cứng. Nhìn đôi môi căng mọng không ngừng khép mở, con ngươi đen kịt của anh càng âm trầm. Lý trí anh nháy mắt đình trệ, thân thể liền thuận theo khao khát sâu trong tâm hồn. Hai tay anh siết chặt eo cô, từ từ cúi xuống.
Chu Mặc hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô gái nhỏ. Lần này anh không vội vã như trước, muốn chậm rãi tận hưởng cảm giác tuyệt vời khó nói này. Chu Mặc lợi dụng Phó Ngọc Thu còn đang kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh, mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô, dường như muốn hôn cô đến nghẹt thở.
Cảm giác hít thở không thông khiến Phó Ngọc Thu nháy mắt tỉnh táo, cô lập tức phản kháng, cắn mạnh vào môi anh. Người này dám lợi dụng cô ngây người mà cưỡng hôn cô, thật quá đáng!
Chu Mặc bị đau liền dừng lại. Anh xoa khóe môi, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Em cầm tinh con cún hay sao vậy, cứ thích cắn người như thế?
Phó Ngọc Thu thở hổn hển, mặt đỏ bừng đến mang tai. Cô tức giận trừng anh, thế nhưng hoàn toàn không có cảm giác uy hϊếp chút nào. Chu Mặc cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Nhìn cô gái thẹn quá hóa giận, dự định cắn anh thêm lần nữa, Chu Mặc lập tức rút tay về.
- Anh mới cầm tinh con cún! - Phó Ngọc Thu nghiến răng, nhìn chằm chằm anh, hận không thể nhào đến cắn anh thêm mấy cái. Người này thật không biết xấu hổ, ở nơi tiệc tùng cũng dám hôn cô, còn bảo cô là cún!
Chu Mặc nhịn không được cười một tiếng, khóe mắt cong lên lộ tia nhu hòa khiến Phó Ngọc Thu nhìn đến ngẩn người. Người đàn ông này khi không cười đã vô cùng đẹp trai, cười lên càng dễ khiến người ta rung động. Anh như khối băng được mặt trời chiếu vào chậm rãi tan chảy, lộ ra những gì đẹp nhất bên trong. Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm nhận rất rõ nhịp đập trái tim mình vô cùng nhộn nhịp. Phó Ngọc Thu ngượng ngùng cúi thấp đầu, vài sợi tóc đen dài nhẹ nhàng rũ xuống, che đi khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
May thay, lúc này Triệu Nam đi tới, giải cứu Phó Ngọc Thu khỏi tình thế ngại ngùng này. Anh mỉm cười nhìn cô, gật nhẹ đầu, sau đó nói với Chu Mặc:
- Chủ tịch, ông nội đang tìm ngài.
Chu Mặc gật đầu tỏ ý đã biết. Sau đó, anh nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục giúp Phó Ngọc Thu, xoa đầu cô, cười bảo:
- Em ngoan một chút, đừng đi lung tinh kẻo lạc.
Phó Ngọc Thu bĩu môi, đánh bay cái tay hư hỏng của ai kia, lầu bầu trả lời:
- Tôi cũng không phải con nít ba tuổi.
- Được, được. Em không phải con nít. - Chu Mặc lập tức chiều theo ý cô, dặn dò thêm vài thứ rồi cùng Triệu Nam rời đi.
Anh đi rồi, Phó Ngọc Thu liền có chút buồn chán, chậm rãi thưởng thức món ăn ở bàn tiệc. Mặc dù cô bướng bỉnh với anh, nhưng cô hiểu anh lo cho mình, sợ rằng cô lạ chỗ đi lung tung sẽ lạc. Thế nên, trừ khi là anh bảo cô đi, nếu không cô vẫn sẽ ngồi yên tại đây đợi anh.
Cô không hề biết phía xa vẫn có hai người nhìn thấy hết hành động thân mật của cô và Chu Mặc. Đường Tư Vũ chứng kiến vợ mình cùng chú hôn nhau, hắn cảm thấy kiên nhẫn cùng lý trí sắp bị ăn sạch. Phó Ngọc Linh ôm lấy tay Đường Tư Vũ, vô cùng vui sướиɠ khi thấy chị gái mình gian díu cùng người đàn ông khác. Cô tỏ vẻ lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhỏ giọng nói:
- Anh Tư Vũ, chị Thu Thu sao lại làm vậy?
Đường Tư Vũ không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Phó Ngọc Thu càng thêm âm trầm. Phó Ngọc Linh chưa từng thấy anh như vậy, trong lòng hơi sợ hãi. Cô lắc nhẹ tay hắn, mắt hạnh xinh đẹp hơi ươn ướt, ngữ điệu đáng yêu mềm mại.
- Anh ơi, vậy anh thì sao đây? Chị Thu Thu không nghĩ đến cảm nhận của anh, chị ấy... chị ấy thật quá đáng. Ngọc Linh đau lòng anh Tư Vũ...
Giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ như xoa dịu đi tâm trạng tồi tệ của hắn, hắn dịu dàng xoa tóc cô, ôn hòa đáp:
- Ngoan, đừng khóc, chỉ có em là quan tâm đến anh.
Nói rồi, hắn không khỏi thở dài. Phó Ngọc Linh kiễng chân, hôn má hắn một cái, ngọt ngào nói:
- Ngọc Linh hôn hôn đuổi cái buồn đi cho anh. Đừng buồn, anh Tư Vũ còn có em mà.
Đường Tư Vũ bị hành động đáng yêu của cô gái nhỏ chọc cho mỉm cười. Hắn dịu dàng hôn lên trán cô, giọng nói có chút mất mát:
- Ngọc Linh, em yên tâm, anh nhất định sẽ lo cho em chu toàn. Em luôn là người ở bên anh những lúc khó khăn nhất, cũng là người hiểu chuyện nhất, hoàn toàn không giống với cô ta.
Phó Ngọc Linh ngượng ngùng đánh nhẹ vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Cô nghiêng đầu, dẩu môi thắc mắc:
- Anh Tư Vũ, chị Thu Thu muốn ly hôn với anh, nhưng lại đi gian díu với chú, vậy chẳng phải chị muốn đoạt tiền thừa kế của anh sao?
Nghe Phó Ngọc Linh nhắc đến chuyện này, Đường Tư Vũ chau mày, trầm mặc suy nghĩ mới phát hiện ra ẩn ý trong đó. Hay lắm! Hắn không ngờ tâm cơ của cô vợ nhà mình lại sâu đến mức này! Cô ta còn ngại hắn bẩn, chẳng phải chính cô ta cũng đem bản thân mình dâng tặng cho chú Mặc để thực hiện âm mưu cướp tiền thừa kế của hắn à? Phó Ngọc Thu ơi là Phó Ngọc Thu, hắn quả nhiên hạ thấp cô quá rồi.
Đường Tư Vũ lấy tay nhéo nhẹ mũi cô gái nhỏ, ánh mắt trở nên sâu hơn một ít, cưng chiều đáp:
- Ngọc Linh của anh thật thông minh, em không nói anh cũng sẽ không nghĩ đến cô ta dám mơ ước số tiền đó của anh.
Phó Ngọc Linh được khen, vui vẻ cười khanh khách. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm lấy tay hắn, áp vào má mình, khóe mắt cong lên, nhiệt tình châm dầu vào lửa, nũng nịu nói:
- Chỉ cần giúp được anh Tư Vũ là em thấy vui rồi. Chị Thu Thu ngốc quá đi mất, có người chồng tốt như anh mà không biết giữ. Thế mà chị ấy không biết kiểm điểm, đi nɠɵạı ŧìиɧ rồi còn ao ước tài sản của anh. Em cảm thấy hổ thẹn thay cho chị gái em luôn á.
Sau đó, cô nàng nhìn tới nhìn lui, đảm bảo rằng không có người để ý đến họ thì mới tỏ vẻ thần bí, nhón chân kề sát tai hắn thì thầm:
- Anh ơi, hay là mình làm cho chị ta nɠɵạı ŧìиɧ thật luôn đi, như vậy có ly hôn thì chị gái em cũng không có quyền đòi hỏi tài sản.
Chị ta sẽ mất mặt trước mọi người, âu này đến ra đường cũng sẽ không dám. Nghĩ đến đây, Phó Ngọc Linh kiềm không được nhếch môi cười.
Đường Tư Vũ nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình lộ ra vẻ tinh ranh, hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ, lập tức hứng thú hỏi:
- Em định làm thế nào?
Phó Ngọc Linh nhón chân mãi cũng mỏi, cô nũng nịu bảo hắn cúi thấp xuống. Đường Tư Vũ trầm thấp cười một tiếng, liền chiều theo ý cô.
- Em nghĩ chúng ta tìm cơ hội lén bỏ thuốc vào rượu của chị ta. Bị chuốc thuốc, chị ấy sẽ không cưỡng lại được bản năng con người của mình. Chúng ta chỉ cần đi bắt tại trận, chứng thực chị gái nɠɵạı ŧìиɧ trước bao nhiêu người, như vậy là ổn rồi.
Nghe cô nói xong, Đường Tư Vũ trầm mặc nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn không nghĩ rằng cô gái nhỏ này của hắn có thể tìm được kế "độc" như thế. Phó Ngọc Linh không thấy hắn trả lời, hoang mang nhìn hắn, ngập ngừng lên tiếng:
- Anh ơi, có phải anh thấy em quá xấu xa không ạ? Nhưng... nhưng em tình nguyện trở thành kẻ xấu vì anh Tư Vũ. Em muốn bảo vệ anh...
Đường Tư Vũ ôm cô vào lòng, ân cần vỗ về cô. Hắn thở dài, dịu dàng nói:
- Không đâu, Ngọc Linh là cô gái xinh đẹp lương thiện nhất thế gian này. Anh hiểu em muốn tốt cho anh, sao có thể trách em được.
Phó Ngọc Linh ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, hai mắt long lanh xinh đẹp chỉ nhìn mỗi Đường Tư Vũ làm hắn vô cùng thỏa mãn. Hắn cảm thấy kế sách của cô rất ổn. Hai người cùng bàn bạc kỹ lưỡng thêm một chút liền bắt đầu tiến hành. Cô ta vốn định tìm người thay cô bỏ thuốc vào, thế nhưng lại sợ bị bán đứng. Phó Ngọc Linh cắn môi, vì Đường Tư Vũ, cô sẵn lòng tự mình ra tay.
Nhìn thấy Phó Ngọc Thu rời khỏi chỗ ngồi đi lấy món ăn, cô ta cảm thấy thời cơ của mình đã đến. Cô nhanh chóng đi đến, cẩn thận nhìn xung quanh rồi bỏ thuốc vào. May mắn cho Phó Ngọc Linh, chỗ chị gái cô ta ngồi là nơi yên tĩnh ít người chú ý đến, nên cô có thể dễ dàng thực hiện hành vi của mình. Nhìn thuốc trong ly rượu đã tan hết, chị gái cũng sắp trở lại, cô ta lập tức rời đi.
- Xong rồi ạ. - Phó Ngọc Linh đi đến ôm tay Đường Tư Vũ, cười tít mắt.
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng xoa tóc cô, ôn hòa đáp:
- Ngọc Linh của anh thật giỏi.
Cô vui vẻ nhận sự khen ngợi của hắn, ánh mắt nhìn về phía chị gái mình mang theo tia hứng thú. Để cô ta xem, sau ngày hôm nay, chị gái cô còn cao ngạo khinh người quá đáng nữa hay không? Cô ta rất mong chờ.
Phó Ngọc Thu dùng xong món ăn, chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, cảm nhận vị nồng khiến cô say mê. Cô lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mơ màng. Ngay lúc này, sau lưng cô đột nhiên vang lên một giọng nói:
- Cô là Phó Ngọc Thu phải không ạ?
Cô quay người nhìn lại, lập tức thấy phục vụ đang lịch sự mỉm cười. Phó Ngọc Thu gật nhẹ đầu, đáp:
- Phải, là tôi. Có chuyện gì không vậy?
Người phục vụ cười nói:
- Ngài Chu bảo tôi dẫn cô đến phòng chờ ngài, cô Phó, mời cô theo tôi.
Phó Ngọc Thu à một tiếng, không chút nghi ngờ liền theo người phục vụ rời đi khỏi nơi tổ chức tiệc.