Chương 5: Anh Sẽ Không Bao Giờ Yêu Cô

"Anh sẽ qua, trước lúc đó để y tá đi cùng em đi." Tề Bác Ngôn ngữ khí vẫn luôn ôn hòa, nhưng sau khi nghe Tɧẩʍ ɖυ Nhiên nói, ánh mắt lại vô cùng phức tạp.

Câu trả lời của anh khiến Tɧẩʍ ɖυ Nhiên vui vẻ vô cùng: “Được, em đợi anh.”

Kết thúc cuộc gọi, anh ngước mắt nhìn lên cầu thang, ánh mắt ngày càng sâu, dặn dò người giúp việc nhắc Giang Sở ăn tối, rồi bước nhanh ra ngoài.

Tiếng động cơ xe nhanh chóng vang lên, Giang Sở đứng bên cửa sổ phòng ngủ chính nhìn chiếc xe màu đen càng lúc càng xa.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô phảng phất sự lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, trong đầu toàn là hình ảnh anh lo lắng rời đi nhanh chóng để đến với Tɧẩʍ ɖυ Nhiên.

Anh quả thực rất yêu Tɧẩʍ ɖυ Nhiên, vậy cô còn mong chờ điều gì nữa?

Đêm đó, Tề Bác Ngôn không trở về biệt thự Bán Sơn. Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn anh ở lại bệnh viện với Tɧẩʍ ɖυ Nhiên rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên trong hơn một năm kết hôn mà anh không về nhà, trừ khi đi công tác. Cô không nhắn tin hay gọi điện làm phiền anh, cô cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ đàng hoàng, dịu dàng và rộng lượng.

Bởi từ khi cô biết mình sẽ kết hôn với Tề Bác Ngôn, mẹ cô, phu nhân nhà họ Giang, đã liên tục dạy cô cách làm một người vợ mà chồng không chán ghét.

Cô đã làm theo, nhưng cô không hiểu, tại sao mình đã làm rất tốt mà Tề Bác Ngôn vẫn không có chút động lòng với cô?

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một lý do.

Đó là anh quá ghét cô, ghét con người cô, nên không có chút yêu thích nào.

Giang Sở buộc phải đối diện với thực tế, cô tự nhủ với mình nhiều lần: “Anh ấy không yêu mình, và sẽ không bao giờ yêu.”

Một đêm không mơ, cô ngủ không ngon, trời vừa sáng đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô cầm điện thoại lên xem, là Tề Bác Ngôn gọi.

Cô nhấn nút nghe, giọng hơi khàn: “Có chuyện gì vậy?”

“Dậy rồi à?”

“Ừ.”

“Chuẩn bị hai bộ quần áo cho Du Nhiên rồi mang đến bệnh viện, cô ấy không muốn người khác thấy tình trạng hiện tại của mình, nên em tự mang đến được không?”

Nội dung câu hỏi nhưng mang ngữ điệu khẳng định.

Lông mi dài của Giang Sở run lên, vì ngủ không ngon, cả khuôn mặt cô tái nhợt, hơi ngạc nhiên một chút rồi hỏi: “Muốn em mang đến bệnh viện?”

“Ừ, em mang đến.”

“Em và cô Thẩm không quen biết, xét cho cùng em cũng là người ngoài, cô ấy sẽ vui lòng để em thấy tình trạng hiện tại của cô ấy sao?”

“Cô ấy sẽ không để ý, nên em nhanh chóng mang đến, được không?”

Giang Sở mím chặt môi, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt đau đớn, cô tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng cô làm điều mà mình không muốn vì anh.

Cô nhìn lạnh nhạt, giọng nói điềm tĩnh: “Một tiếng nữa em sẽ đến.”

Không đợi người đàn ông đáp lại, cô đã cúp máy trước.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, nhưng nỗi đau đớn càng lúc càng sâu, khiến cô vô cùng đau khổ.

Chẳng lẽ vì tối qua cô đi xe của Chu Mộ Thần về mà anh lại dùng cách này để trả thù cô?

Nhưng dù sao, lúc này cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này hơn bao giờ hết.

Tɧẩʍ ɖυ Nhiên đã tỉnh, đây mới chỉ là bắt đầu, mỗi ngày sau này anh sẽ dồn hết tình cảm vào Tɧẩʍ ɖυ Nhiên, những chuyện như thế này sẽ xảy ra không ngừng.

Cô không thể tưởng tượng được những ngày như vậy sẽ ra sao?

Cô lấy từ tủ quần áo hai bộ quần áo mà mỗi mùa đều được thay đổi nhưng cô chưa từng mặc, lái xe đến bệnh viện.

Khi đến cửa phòng bệnh, chuẩn bị giơ tay gõ cửa, giọng nói rõ ràng bên trong truyền đến tai cô: “A Ngôn, giờ em thế này chắc xấu lắm phải không? Giang Sởthấy sẽ cười em mất?”