Chương 898

Chương 898

“Bỏ thứ trên tay cô ra, sau đó giơ hai tay lên ôm đầu rồi ngồi xổm xuống cho tôi!” Cảnh sát nhìn Đổng Tâm Khiết hét.

Đổng Tâm Khiết chẳng hề để tâm đến lời cảnh sát nói, mà chỉ chăm chăm lướt qua đám người rồi nhìn thằng mặt Phó Đình Viễn đứng sau cùng.

Người đàn ông với thân hình cao lớn, khí chất xuất chúng hơn người, mặc dù anh đứng sau cùng, nhưng sự hiện diện của anh vẫn rực rỡ chói mắt người nhìn nhất trong đám người.

Mà giờ phút này, Phó Đình Viễn lại ôm chặt Du Ân với tư thế sẵn sàng bảo vệ cô khỏi tất cả, hành động này lại càng kí©h thí©ɧ cảm xúc của Đổng Tâm Khiết.

Khóe mắt cô ta ửng hồng, mở miệng quát: “Phó Đình Viễn! Tôi thua kém cô ta chỗ nào chứ, tại sao anh lại không cần tôi?”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Đổng Tâm Khiết, mọi người ai nấy đều cảm thấy cạn lời, chỉ nhìn cô ta với vẻ khinh thường.

Tại sao lại không cần cô ta?

Tại sao lại không muốn cô ta?

Có ai điên mà đi thích một người phụ nữ ngu xuẩn có hành vi bắt cóc tống tiền chứ?

Có ai điên mà coi loại người tùy hứng vô lý làm lơ pháp luật là người quan trọng của mình chứ?

“Có bệnh thì mau cút đi điều trị nhanh đi!” Phó Đình Viễn vứt lại một câu với khuôn mặt ngập tràn sự ghét bỏ, sau đó đỡ Du Ân lên xe rồi rời đi.

Những chuyện còn lại cảnh sát xử lý, anh lười ở lại nhìn Đổng Tâm Khiết dở bệnh thần kinh kia.

Mà nhìn điệu bộ đến liếc mình một cái cũng lười của Phó Đình Viễn lại càng khiến Đổng Tâm Khiết tức giận khóc rống lên, cảnh sát nhân cơ hội đó tiến tới giành lấy hộp đồ quan trọng trên tay cô ta, xoay tay và tóm lấy cô ta.

Và vụ án bắt cóc tống tiền cuối cùng đã đến hồi kết.

Đổng Tâm Khiết và Đổng Lộ bị đưa tới đồn cảnh sát, còn ông cụ Đổng thì được đưa tới bệnh viện.

Mà trên tay Đổng Lộ đã nhuốm máu người rồi, muốn sống tiếp e là cũng không có khả năng nữa.

Về phần Đổng Tâm Khiết và ông cụ Đổng, là đồng lõa với nghi phạm đương nhiên cũng phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Phó Đình Viễn chở Du Ân tới thẳng bệnh viện, Du Ân cảm thấy thuốc mê trong cơ thể mình đã dần tiêu tán nên thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng Phó Đình Viễn vẫn không yên tâm, nhất quyết đưa cô tới bệnh viện.

Khi tới bệnh viện bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Du Ân, sau đó lại đưa cô đi xét nghiệm máu, bảo đảm thân thể cô không có bất kỳ sự bất thường nào, lúc này Phó Đình Viễn mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh dùng sức siết chặt vai Du Ân, mở miệng: “Sau này dù em có nói cái gì, anh cũng nhất quyết không để em làm mấy loại chuyện nguy hiểm kiểu này.”

“Được.” Du Ân có thể cảm nhận được anh đang căng thẳng, cho nên cũng không muốn bầu không khí căng thẳng, tranh chấp thêm với anh.