Chương 72: Bắt buộc phải ra nước ngoài

Hai mươi phút sau, Du Ân đưa đồ ăn đến.

Có điều cô không có lên lầu, tránh gặp phải Phó Đình Viễn.

Chu Mi tự mình xuống lầu lấy, Du Ân giao cho cô ta rồi trở về.

Chu Nam nhìn thấy đồ ăn ngon Chu Mi mang theo, nước miếng đều muốn chảy ra ngoài.

Nhất thời không khống chế được cảm xúc, anh ta cầm đũa vừa ăn vừa vui vẻ nói với Chu Mi: “Chị, Du Ân ở chỗ chị mấy ngày nay, em muốn chuyển về ở.”

Ngày ngày đều có thể có đồ ăn ngon.

Không đợi Chu Mi nói cái gì, Phó Đình Viễn trước tiên đã cho Chu Nam một cái liếc mắt lạnh lẽo.

Chu Nam cảm nhận được ông chủ không vui, vội vàng đem phần canh sườn trước mặt đưa đến trước mặt Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, phần canh sườn này hình như không cay, hay là ngài nếm thử?”

Mùi thức ăn quen thuộc len lỏi vào mũi Phó Đình Viễn, anh cảm giác toàn bộ vị giác đều bị điều động.

Trước kia Du Ân thường nấu canh cho anh uống, nhất là các loại canh bồi bổ dạ dày.

Lúc đầu anh còn rất ghét bỏ, sau đó phát hiện sau khi uống vào trong dạ dày rất thoải mái, từ từ đã tiếp nhận, về sau thì trở thành thói quen.

Ly hôn một năm, anh chưa bao giờ uống canh ngon như vậy nữa, trong lúc nhất thời còn rất hoài niệm.

Bởi vậy, anh không chút khách sáo đem phần canh của Chu Nam nhận lấy.

Chu Nam có chút không nói nên lời, anh ta chỉ là khách sáo, còn tưởng rằng ông chủ sẽ e ngại một chút nói không cần, không ngờ tới…

Chu Mi thấy thế đành phải đem phần sườn của mình đưa cho Phó Đình Viễn, nhân viên và ông chủ, ba người chia sẻ bữa tối Du Ân đưa tới.

Nếu không phải dạ dày Phó Đình Viễn thật sự không chịu được, anh thật sự là muốn nếm thử hương vị của hai món ăn kia.

Trưa hôm sau, Phó Đình Viễn hẹn Phó Thiến Thiến cùng nhau ăn cơm.

Phó Thiến Thiến cúp điện thoại Phó Đình Viễn gọi cho cô ta, chột dạ vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Dao: “Anh trai em hẹn em ăn cơm trưa, có phải anh ấy biết gì không?”

Anh trai kia của cô ta và cô ta thật sự là quan hệ rất xa cách, cô ta cũng biết mình luôn gây thị phi, cho nên cũng không chủ động đi tới trước mặt Phó Đình Viễn, đỡ phải bị giáo huấn.

Cho nên Phó Đình Viễn bất thình lình hẹn cô ta ăn cơm, Phó Thiến Thiến theo bản năng liền cảm thấy sự việc đã bị bại lộ.

Thẩm Dao trấn an cô ta: “Không thể nào, em đi mua số điện thoại di động đó, không phải chuyển qua vài lần mới đến chỗ nhân viên của em sao?”

“Đúng vậy.” Phó Thiến Thiến nói: “Em cũng cảm thấy anh ấy trong chốc lát không tra được đến em, vậy vì sao anh ấy bỗng nhiên muốn mời em ăn cơm?”

“Nói không chừng anh ấy cũng chỉ là thật sự muốn tìm em ăn một bữa cơm, em trước tiên đừng hoảng.” Thẩm Dao lại nói: “Tóm lại em vẫn là em gái ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì em đâu”

Sau khi được Thẩm Dao trấn an một hồi như vậy, Phó Thiến Thiến cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa.

Đúng vậy, cô ta chính là em gái ruột của Phó Đình Viễn, Du Ân so với cô ta, tính là cái thá gì.

Đến giờ Phó Đình Viễn hẹn tới phòng ăn, Phó Thiến Thiến khéo léo cười nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện Phó Đình Viễn.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Phó Đình Viễn, phát hiện rất bình tĩnh, lúc này cô ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn thấy trên bàn đều là đồ ăn cô ta thích ăn, Phó Thiến Thiến hoàn toàn thả lỏng.

Phó Đình Viễn chủ động hỏi cô ta: “Gần đây thế nào?”

Phó Thiến Thiến vừa ăn vừa nói: “Cứ như vậy thôi?”

Phó Đình Viễn tao nhã ăn vài miếng thức ăn sau đó chậm rãi nói: “Em có kế hoạch gì cho tương lai không?”

“Tương lai?” Phó Thiến Thiến thờ ơ nói: “Em có thể có kế hoạch gì? Như bây giờ là tốt rồi.”

Kế hoạch cuộc sống của cô ta, chính là dưới sự che chở của Phó Đình Viễn còn có Phó thị, vô lo vô nghĩ sống tiếp.

Theo lời của mẹ cô ta mà nói, bà ta gọi đây là mệnh phú quý.

Sinh ra đã ăn ngon mặc đẹp, không cần cuộc sống mà bôn ba, mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ cuộc sống thật tốt là được rồi.

Phó Đình Viễn trầm mặc một chút, sau đó buông dao dĩa trong tay nhìn về phía cô ta: “Nếu em không có kế hoạch, vậy anh thay em định hướng một chút.”

Phó Thiến Thiến còn chưa kịp phản ứng lời này của anh có ý gì, chợt nghe anh nói: “Anh dự định đưa em đi du học.”

“Cái gì?” Phó Thiến Thiến gấp gáp, tức giận kháng nghị: “Em không muốn!”

Cô ta mới không cần ra nước ngoài, thứ nhất cô ta luôn là học sinh kém, tiếng Anh không biết gì cả, sau khi ra nước ngoài ngôn ngữ là một vấn đề lớn.

Thứ hai hoàn cảnh ở nước ngoài cô ta sợ mình không thích ứng được, ở Giang Thành, có Phó Đình Viễn cùng Phó thị, cô ta muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Quan trọng nhất, ở nước ngoài không ai biết cô ta là ai.

Ở trong nước, cô ta tốt xấu gì cũng là một diễn viên nhỏ có tiếng, vẫn là một phú nhị đại* rất biết sống, cô ta rất thích loại cảm giác này.

Phó Đình Viễn nghiêm túc nói: “Thiến Thiến, em đã không còn nhỏ nữa, cần phải vì tương lai của mình rồi.”

“Em không nghe em không nghe!” Phó Thiến Thiến không khống chế được rống lên :”Em không muốn ra nước ngoài, chính là không muốn ra nước ngoài!”

Phó Đình Viễn cũng tức giận rồi, trừng mắt nhìn giọng điệu của cô, từ trước tói giờ chưa từng nghiêm khắc như vậy: “Em không ra nước ngoài, chẳng lẽ cả đời lăn lộn trong giới showbiz? Chẳng lẽ cả đời gây thị phi?”

Lúc Phó Đình Viễn nói ra câu cuối cùng, Phó Thiến Thiến chột dạ co rúm lại một chút.

Một giây sau cô ta liền khóc lớn lên: “Phó Đình Viễn, anh có phải là anh ruột của em hay không? Em đã nói em không muốn xuất ngoại, anh nhất định phải ép em đi ra nước ngoài, anh vì cái gì chứ?”

Bữa cơm này Phó Thiến Thiến cũng không có tâm trạng để ăn, lúc này cầm túi xách của mình đứng lên: “Em muốn trở về nói cho mẹ biết, anh khi dễ em!”

Cô ta nói xong liền chạy đi, Phó Đình Viễn tức giận đến sắc mặt tái mét.

Cô ta ba câu nói không ra đã khóc nháo, sau này có người đàn ông nào cần cô ta mới lạ!

Phó Thiến Thiến sau khi về nhà không bao lâu, Phó Đình Viễn liền nhận được điện thoại của mẹ anh Đổng Văn Huệ, điều này nằm trong dự liệu của anh.

Hơn nữa, mẹ anh chỉ biết náo loạn hơn Phó Thiến Thiến.

Quả nhiên, sau khi anh nhận lấy thì nghe Đổng Văn Huệ ở đầu kia nghẹn ngào hỏi anh: “Đình Viễn, rốt cuộc vì sao con lại đưa Thiến Thiến ra nước ngoài? ”

“Con có biết con bé là tim là gan phổi của mẹ không?”

“Mỗi ngày con đều bận rộn đến mức không nhìn thấy người, ba con lại…” Đổng Văn Huệ nói tới đây khóc càng dữ dội: “Mỗi ngày trong nhà này cũng chỉ có Thiến Thiến đi cùng mẹ, nếu con đưa con bé ra nước ngoài, đây chính là muốn lấy mạng của mẹ”

Phó Đình Viễn lãnh đạm nói: “Ba con không phải quanh năm ở nước ngoài sao, vừa hay đưa Thiến Thiến qua, để cho ba con chăm sóc”

Tình cảm của ba mẹ anh kỳ thật rất nhạt nhẽo, thậm chí có thể nói là gần như tan vỡ.

Ba anh Phó Giang mấy năm trước bởi vì người đến tuổi trung niên mà tình cảm với Đổng Văn Huệ trở nên nhạt nhẽo, vì thế ở bên ngoài có người phụ nữ khác, dẫn đến quan hệ với Đổng Văn Huệ tan vỡ.

Có điều hai người cũng không ly hôn, Phó Giang từ đó quanh năm sống ở nước ngoài.

Nếu Phó Thiến Thiến xuất ngoại, anh nhất định sẽ đưa đến chỗ Phó Giang, Phó Thiến Thiến không có chỗ để đi, có Phó Giang ở bên cạnh chăm sóc, còn có thể bớt đi gây họa.

Đổng Văn Huệ lại bị lời nói lạnh lùng của anh làm tức chết: “Ba con chiếu cố con bé? Ông ấy e là tất cả thời gian đều dành cho hồ ly tinh kia đi?”

“Mẹ mặc kệ, Thiến Thiến không thể ra nước ngoài!” Đổng Văn Huệ thái độ cường ngạnh đưa ra quyết định cuối cùng.

Phó Đình Viễn tự nhiên cũng sẽ không từ bỏ, gằn từng chữ thản nhiên nói: “Mẹ, Thiến Thiến bắt buộc phải ra nước ngoài.”

Cô ta không xuất ngoại, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi nhằm vào Du Ân.

“Con…”Đổng Văn Huệ ở đầu kia hiển nhiên tức giận không nhẹ, một hồi lâu không nói ra lời.

“Con còn có việc, con đi trước.” Phó Đình Viễn quyết định cúp điện thoại, không cho Đổng Văn Huệ cơ hội nói gì nữa.