Chương 455: Chỉ cần em gọi điện, anh đều sẽ nghe máy

Có lẽ bởi vì người mình thích mà trang điểm cho bản thân, phản ứng đầu tiên của Du Ân sau khi thấy bản thân béo lên là muốn biết ý kiến của Phó Đình Viễn về chuyện này.

Ai ngờ tin nhắn đã gửi đi từ lâu nhưng vẫn chưa thấy Phó Đình Viễn trả lời, Du Ân nghĩ thầm có lẽ anh đã bận nên không xem được, sau đó cô lại có hơi ảo não, tại sao cô lại phải gửi tin nhắn cho anh về những chuyện nhỏ nhặt như lông gà, mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, cô gửi tin nhắn như này sẽ làm phiền đến anh đúng không?

Thế nhưng cô đã hoàn toàn đoán sai, đúng là Phó Đình Viễn bận, bận mắng giám đốc điều hành cấp cao sai phạm trong công việc cả buổi sáng.

Nhưng khi thấy tin nhắn của cô, anh lập tức xem qua, giám đốc điều hành lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Thế nhưng Phó Đình Viễn lại không có trả lời tin nhắn của cô, bởi vì anh đang cân nhắc cách trả lời thế nào cho hợp.

Bây giờ anh rất muốn sống, sợ bản thân trả lời sai khiến cô không vui, đặc biệt khi đề cập đến vấn đề dáng người gầy béo của phụ nữ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn giám đốc điều hành cấp cao đang nơm nớp lo sợ hỏi: “Nếu vợ cậu hỏi, gần đây cô ấy có bé hay không, cậu sẽ trả lời như thế nào?”

Giám đốc cấp cao nhất thời không phản ứng lại, sau khi ngạc nhiên một lúc mời cười ha hả nói: “Nếu vợ tôi mà béo lên, tôi sẽ nói thẳng cho dù cô ấy béo hay gầy thì tôi vẫn không thể biết được, cô ấy vẫn luôn mập mạp mà.”

Phó Đình Viễn: “…”

“Cút.” Phó Đình Viễn không muốn nhìn giám đốc điều hành này thêm một giây nào, dứt khoát đuổi anh ta đi.

Giám đốc cấp cao đang cầu mà không được, vội vàng quay người mở cửa chạy ra ngoài.

Đừng nói Phó Đình Viễn chỉ bảo anh ta cút, cho dù Phó Đình Viễn bảo anh ta cút xuống mặt đất, anh ta cũng sẽ cút.

Bị Phó Đình Viễn mắng, mẹ nó thật là đáng sợ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy có khi anh ta sẽ đái ra quần mất, cũng không biết là vị Bồ Tát nào đã gửi tin nhắn cho Phó Đình Viễn, cuối cùng cứu anh ta một mạng.

Lúc này Phó Đình Viễn mới bình tĩnh lại sau khi giám đốc điều hành rời đi, gọi điện thoại hỏi Du Ân: “Có chuyện gì vậy? Đột nhiên lại hỏi vấn đề này.”

Du Ân buồn rầu nói: “Em vừa mới thử chiếc váy, nhưng lại không thể kéo được khóa lên, em báo lên rồi.”

Phó Đình Viễn không nhìn được mà bật cười, cô sao có thể gọi là béo được?

“Không béo một chút nào, rất vừa vặn.” Phó Đình Viễn nhẹ nhàng nói.

“Thật không?” Du Ân nhéo eo của mình: “Em cảm giác eo của em hình như có mỡ thừa.”

Phó Đình Viễn thấp giọng nói: “Tối nay anh về xem thử.”

Du Ân: “…”

Quên đi, cô không nên nói chuyện với anh, toàn nói chuyện không đứng đắn.

Vì thế cô hỏi thêm: “Có phải em làm phiền đến công việc của anh không? Thật xin lỗi, anh nhanh làm việc đi.”

“Không có làm phiền.” Phó Đình Viễn vội nói: “Du Ân, anh thích em như vậy, thích em nói ra tâm trạng của mình với anh, như vậy anh sẽ có cảm giác chúng ta rất thân mật, một mối quan hệ người yêu thật sự.”

Nếu người con gái mình yêu không làm nũng cũng không nói chuyện với mình, thế thì còn gì là tình nhân thân mật?

“Em cũng không cần lo lắng sẽ làm phiền anh khi tìm anh trong giờ làm việc, cho dù có bất kỳ tình huống nào, em gọi điện anh đều nghe, em nhắn tin anh đều trả lời.”

“Em là người anh yêu, sau này sẽ là vợ của anh, không có gì có thể quan trọng bằng em được.” Phó Đình Viễn nói rất nhiều trong một hơi.

Khi nói xong bản thân anh còn cảm thấy hơi kinh ngạc cảm thán bản thân có thể nói những lời âu yếm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng mình không phải là người dễ dãi trong tình cảm, không ngờ cái miệng của anh cũng không ngốc chút nào.

Quả nhiên, nếu yêu một ai đó, người lạnh nhạt đến đâu cũng sẽ trở nên mềm nhũn.

Du Ân nghe anh nói xong, giọng nghẹn ngào vì cảm động: “Em biết rồi, cảm ơn.”

Vừa nãy cô còn ảo não vì chuyện nhỏ nhặt mà làm phiền anh, bây giờ anh lại nói cô có thể thoải mái làm phiền, trong lòng cô cảm thấy thật ngọt ngào.

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, quản lý của chị họ đã mang quần áo mới đến cho cô.

Chị họ cô không ở Giang Thành, vì vậy chỉ có thể gọi điện thoại cho cô: “Em nói thích chiếc váy đen nhỏ đó, vì vậy chị nhờ nhà tạo mẫu thiết kế theo mẫu người của em, chút nữa cô ấy cũng giúp em trang điểm.”

Du Ân rất biết ơn: “Cảm ơn chị.”

Thế nhưng khi cô nhìn thấy trang sức khi nhà tạo mẫu mở hộp ra thì vội nói: “Chị họ, chị còn tài trợ trang sức cho em sao? Cái này cũng quá đắt đỏ rồi.”

Trang sức mà chị họ đưa cho cô là một bộ ngọc trai, hoa tai ngọc trai xinh xắn, còn có một chuỗi vòng cổ ngọc trai, nhưng nhà tạo mẫu nói lát nữa sẽ đeo cho cô chiếc vòng cổ này.

Du Ân cảm thấy chị họ lần nào cũng tặng váy miễn phí cho cô khiến cô đã phải cân nhắc rất nhiều, cô không thể nhận thêm đồ trang sức được.

Chị họ mỉm cười nói ở đầu dây bên kia: “Yên tâm đi, Phó đại tổng tài của em đã mua bộ trang sức này đó.”

Du Ân vô cùng kinh ngạc: “Phó Đình Viễn mua nó sao?”

“Đúng rồi, anh ta vừa mới gọi điện cho chị, hỏi xem em định mặc bộ váy nào, tạo kiểu dáng ra làm sao, nên dùng trang sức gì.” Chị họ nói: “Sau khi nói chuyện với anh ta xong thì anh ta bảo chúng ta chuẩn bị, anh ta trả tiền, và bây giờ tiền đã được chuyển về tài khoản của chị rồi.”

Du Ân hoàn toàn kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

Giọng nói của chị họ nghiêm túc hơn rất nhiều: Nói thật, chị cũng không nghĩ Phó Đình Viễn lại ân cần chu đáo như vậy, điều này làm chị có hảo cảm tốt hơn với anh ta đấy.”

“Em gái thân yêu, chúng ta đều rất vui vẻ khi nhìn thấy anh ta quý trọng em như vậy.”

Chị họ nói ra những lời dành cho cô từ đáy lòng, Du Ân hoàn hồn, có hơi xấu hổ mà nhẹ giọng: “Quả thật bây giờ anh ấy đối xử với em khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Chị họ lại nói: “Nếu như anh ta không chủ động chi tiền ra mua, chị cũng sẽ tặng nó cho em, em là tiểu công chúa của Diệp gia chúng ta, các anh chị sẽ dành cho em tất cả những gì tốt nhất.”

Lúc này nước mắt của Du Ân rơi xuống.

Đã có lúc cô tự hỏi, có phải do những năm qua cô đã khóc quá nhiều, thiếu thốn tình cảm, để giờ đây ông trời đã bù đắp cho cô.

Dù là tình cảm gia đình hay tình yêu, bây giờ cô đều nhận được hết.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, nếu không chút nữa sẽ không trang điểm được.” Chị họ an ủi cô một câu rồi nói tiếp: “Bây giờ không còn sớm nữa, em mau đi thử quần áo đi, xem có hợp không.”

Du Ân nghẹn ngào đồng ý.

Chiếc váy mới được mang đến rất vừa vặn, chiếc váy đen nhỏ thanh lịch làm tôn lên nước da trắng nõn của Du Ân, còn tôn thêm xương quai xanh mảnh khảnh của cô một cách hoàn mỹ.

Nhà tạo mẫu làm tóc cho cô, lại tô điểm bằng chuỗi vòng cổ ngọc trai, Du Ân cảm thấy bản thân giống như đã thay đổi trong nháy mắt.

Người quản lý của chị họ và nhà tạo mẫu hết lời khen ngợi ngoại hình của cô: “Đẹp đẹp.”

“Quá đẹp.”

“Làn da trắng nõn của cô, vòng ngọc trai rất hợp với cô.”

Người quản lý lại nửa đùa nửa thật nói: “Khi về tôi sẽ nói với cô chủ của tôi, để cô làm người phát ngôn cho thương hiệu của chúng tôi, nhà có em gái khí chất tốt như vậy, không phải nên dùng một chút sao?

“Mà mỗi lần tham dự hoạt động cô đều mặc lễ phục của chúng tôi, cũng coi như là người phát ngôn rồi.”

“Sau đêm nay, chiếc váy đen nhỏ mà cô mặc có lẽ sẽ hết hàng đó.”

Du Ân được cô ấy khen đến đỏ mặt.