Chương 454: Em có béo không?

Sau bữa cơm, Phó Đình Viễn lái xe đưa Du Ân về, trên đường về Du Ân nhận được cuộc điện thoại của Tô Ngưng.

Tô Ngưng kinh ngạc hỏi cô qua điện thoại: “Du Ân, tớ vừa nhận được cuộc gọi của nhϊếp ảnh gia, anh ta nói Phó Đình Viễn đồng ý cho cậu chụp ảnh bộ chân dung phong cách cổ trang sao?”

Buổi sáng Du Ân bận rộn cho việc chuyển nhà, còn không kịp nói chuyện này với Tô Ngưng.

Bây giờ nghe vậy thì lên tiếng: “Ừm.”

Tô Ngưng liền nói: “Sao anh ta lại đồng ý? Có phải tối qua cậu sử dụng mỹ nhân kế không?”

Du Ân không nói nên lời, tối qua bà dì của cô tới được chưa.

Nghĩ đến Phó Đình Viễn còn lái xe bên cạnh, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải, anh ấy nói lúc chúng ta đi mua sắm vào buổi chiều hôm qua đã gọi điện cho nhϊếp ảnh gia rồi.”

Tô Ngưng lập tức nói: “Phó Đình Viễn chính là thiếu ngược, cứ phải đợi đến khi anh ta xem sắc mặt của cậu nhìn mới biết mình sai rồi, nếu ngay từ đầu vui vẻ đồng ý, chẳng phải không cần phải xem sắc mặt của cậu nữa sao?”

Tóm lại mặc kệ Phó Đình Viễn như thế nào, Tô Ngưng vẫn có thể tìm được lý do thích hợp chọc tức anh.

Phó Đình Viễn đang lái xe nói với Du Ân: “Em bật loa ngoài đi, để anh nghe xem cô ấy chọc tức anh như nào.”

Phó Đình Viễn không nghe rõ Tô Ngưng ở trong điện thoại nói cái gì về anh, nhưng anh chắc chắn đó không phải là lời hay ý đẹp.

Du Ân đương nhiên không thể bật loa ngoài, liền nghe thấy Tô Ngưng ở đầu dây bên kia nói: “Ai đang nói chuyện? Cậu đang ở cạnh Phó Đình Viễn sao?”

“Ừm.” Du Ân trả lời, cũng hy vọng Tô Ngưng có thể kiềm chế cảm xúc một chút.

Ai ngờ Tô Ngưng lại hỏi tiếp: “Bây giờ hai người cứ dính lấy nhau à? Lúc nào cũng ở bên nhau?”

Du Ân phủ nhận: “Đâu có, giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm thôi.”

Tô Ngưng tấm tắc: “Ngài Phó bận rộn như vậy, giữa trưa còn mời cậu đi ăn cơm, đây không phải là dính lấy nhau thì là cái gì?”

Du Ân bị Tô Ngưng trêu ghẹo cũng không biết nói cái gì, Tô Ngưng không trêu nàng nữa, ngược lại nói: “Được rồi, tớ không làm phiền hai người hẹn hò nữa, tớ gọi điện thoại để báo một tiếng với cậu, tớ ra sân bay rồi, muốn đi ghi hình cho chương trình tạp chí.”

Du Ân đáp: “Ừm, thuận buồm xuôi gió.”

“Không cần quá nhớ tớ.” Tô Ngưng ở trong điện thoại dùng sức hôn gió cho cô: “Tớ muốn nói với Phó tổng vài câu.”

Nghĩ đến việc Phó Đình Viễn còn đang lái xe, vì vậy Du Ân mở loa ngoài.

Âm thanh vui sướиɠ của Tô Ngưng vang lên: “Phó tổng, chúc mừng ngài đã thông suốt trên con đường truy thê, tôi cũng chúc ngài sớm được ôm được mỹ nhân về nhà.”

“Còn nữa, về sau ngài nên khách khí với tôi một chút, phải biết rằng Du Ân có gả cho ngài hay không, tôi cũng phải đồng ý thì mới có tác dụng nhé!”

Phó Đình Viễn bị Tô Ngưng nói mà tức giận đến cắn răng, Du Ân vừa thấy vậy thì vội vàng nói tạm biệt với Tô Ngưng rồi tắt điện thoại.

Phó Đình Viễn bất mãn nói: “Kết hôn đại sự của anh, chẳng lẽ còn phải để cô ta không đồng ý sao?”

Nhưng mặc dù tức giận, trong lòng cũng không có tự tin.

Quan hệ của Du Ân và Tô Ngưng rất tốt, tốt đến mức Tô Ngưng ra ý kiến nào Du Ân cũng đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, cho nên nếu Tô Ngưng nói tạm thời Du Ân không thể cưới, tám phần Du Ân sẽ không cưới.

Càng nghĩ càng tức, vì thế không nhịn được mắng Tô Ngưng: “Cô ta kiêu ngạo như vậy, không thể hiểu tại sao Chu Trường Ninh lại yêu cô ta.”

Du Ân không nghe nghĩ ngợi mà nói thay Tô Ngưng: “Anh đừng nói như vậy, Chu Trường Ninh thích bộ dạng cả gan làm loạn vô pháp vô thiên của cô ấy.”

“Em thích?” Phó Đình Viễn không nói nên lời.

Anh thực sự không hiểu, kiểu người dịu dàng như Du Ân sao có thể kết bạn với Tô Ngưng chứ.

Du Ân cười nhớ lại quá chuyện cũ trong quá khứ: “Anh không biết đâu, trước đây lúc đi học Chu Trường Ninh rất lạnh lùng, hầu như trong lớp chẳng có ai nói chuyện với anh ta.”

“Chỉ có Tô Ngưng, cả ngày tìm các loại lý do tiếp cận anh ta, vậy mà cuối cùng Chu Trường Ninh thật sự bị cô ấy làm cho lay động, cho nên, nếu Tô Ngưng không lớn gan, sao có thể tìm được chân ái chứ.”

Du Ân nói tới đây bỗng nhiên dừng lại.

Cô nhớ tới tình trạng bây giờ của Tô Ngưng và Chu Trường Ninh, không thể đau lòng cho Tô Ngưng.

Nếu lúc trước Tô Ngưng không lớn mật như vậy, bây giờ cô ấy và Chu Trường Ninh cũng không có ân oán vì tình.

Có lẽ bây giờ Tô Ngưng đã tìm được người khác, sẽ nhận được ngọt ngào.

Du Ân nhớ tới một câu hét: Chi bằng chưa từng gặp nhau, ở hai bên bầu trời.

Bây giờ Phó Đĩnh Viễn đã biết những chuyện xưa của Tô Ngưng và Chu Trường Ninh từ lâu, bỗng nhiên thấy vẻ mặt buồn bã của Du Ân cũng không nói gì nữa, anh đoán có lẽ cô đang cảm thấy phiền lòng vì chuyện của Tô Ngưng và Chu Trường Ninh.

Nhớ đến bản thân còn có một chút tin tức, vì vậy an ủi Du Ân: Nếu Chu Trường Ninh thật sự không có tình cảm với Tô Ngưng, mấy năm nay đã có tin tức kết hôn hoặc là có bạn gái rồi.”

Anh chỉ có thể nói đến đây thôi, nói nhiều sẽ phá hỏng kế hoạch của người khác, cho nên anh chỉ có thể dừng lại ở đó.

Du Ân nhất thời không có phản ứng với câu nói của anh, Phó Đình Viễn lại nói: “Chẳng lẽ bạn học cùng em không có liên hệ với anh ta sao?”

Nếu Chu Trường Ninh có tình cảm, dựa vào sự nổi tiếng lúc trước của anh ta, chắc chắn đã có tin tức truyền đến tai họ từ lâu.

Mà Chu Trường Ninh ra nước ngoài nhiều năm rồi mà vẫn còn độc thân, vậy thì chỉ có thể chứng minh được một điều.

Đôi mắt Du Ân lập tức sáng lên: “Anh muốn nói… Chu Trường Ninh còn yêu Tô Ngưng?”

Sắc mặt Phó Đình Viễn vẫn bình tĩnh: “Cái này anh cũng không chắc lắm.”

Anh chỉ biết tuy rằng mấy năm nay Chu Trường Ninh luôn ở nước ngoài, nhưng lại nhúng tay vào giới giải trí trong nước, hơn nữa lại luôn kín tiếng, Chu Trường Ninh là một người xuất thân từ một gia đình học thuật và học chuyên ngành khoa học sinh học ở nước ngoài, thế nhưng có thế lấy một chén canh từ trong tay những thương nghiệp như bọn họ, từ điểm này có thể thấy được, tuyệt đối không thể khinh thường năng lực của Chu Trường Ninh.

Du Ân cho rằng Phó Đình Viễn không biết rõ lắm, cho nên cũng không hỏi anh nữa, chỉ mím môi yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong Chu Trường Ninh không có bỏ rơi Tô Ngưng.

Không có nhiều người thực sự quan tâm đến cô ấy, nếu có thể, cô mong sau này Tô Ngưng có thể tìm được hạnh phúc.

Phó Đình Viễn đưa Du Ân về nhà rồi quay lại công ty làm việc, bởi vì đã đồng ý nên buổi tối phải tham dự bữa tiệc cùng Phó Đình Viễn, vì vậy Du Ân vội vàng chọn trang phục.

Cũng may mấy ngày trước chị họ mới vừa cho người mang cho cô lễ phục mùa xuân, Du Ân chọn một chiếc váy đen thanh lịch để mặc

Kết quả khi mặc lên người, xấu hổ quá.

Thậm chí cô không thể kéo được cái khóa, bởi vì cô béo.

Miễn cưỡng thì có thể kéo khóa lên, nhưng cả người cô bị bó sát đến phát hoảng.

Du Ân đứng ở trước gương khóc không ra nước mắt.

Chị họ dựa theo số đo lúc trước của cô mà may trang phục, không nghĩ tới trong khoảng thời gian này cô béo lên một chút, cho nên mới mặc không vừa.

Tuy chỉ béo lên ba bốn cân, nhưng chỉ cần nháy mắt là nhìn thấy qua chiếc váy.

Du Ân cũng không biết là do thuốc điều trị của bà cụ Hàn, hay do cơ thể béo lên, tóm lại mấy lễ phục trong tủ quần áo của cô, cô đều không mặc vừa.

Cô đành phải gọi điện cho chị họ, có chút xấu hổ nói bản thân béo nên không thể mặc vừa lễ phục.

Chị họ ở trong điện thoại cười không ngậm được miệng, nói sẽ cho người gửi cho cô cái mới ngay.

Trong lúc chờ bộ lễ phục của chị họ đưa tới, Du Ân cũng không biết bản thân bị làm sao, thậm chí còn gửi tin nhắn cho Phó Đinh Viễn: “Mấy ngày nay anh có cảm thấy em béo lên không?”