Chương 453: Tham gia tiệc tối cùng Phó Đình Viễn

Lúc Du Ân nói những lời này, khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy sự tự tin và quyết tâm, Phó Đình Viễn còn có thể làm gì khác?

Cô đã hạ quyết tâm, anh không còn cách nào khác ngoài làm theo.

Anh bất đắc dĩ cười cười, trêu chọc cô: “Nếu biên kịch nào cũng nghiêm túc như em, e là bọn họ đã chết đói từ lâu rồi.”

Rất nhiều biên kịch sẽ viết đề tài đại chúng để dễ dàng thu hút đầu tư, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, dần dần càng ngày càng nhiều những bộ phim truyền hình giống nhau trên thị trường mà không có sự đổi mới sáng tạo, Phó Đình Viễn rất lo lắng một ngày nào đó thị trường này sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn.

Nhưng Du Ân không theo đuổi danh lợi, điều mà Phó Đình Viễn thấy rất hiếm người có được.

Du Ân cười nhẹ: “Nói đi nói lại em vẫn phải cảm ơn anh và ba em, bởi vì hai người là chỗ dựa vững chắc của em, em mới có thể tập trung hơn vào những gì tôi muốn làm.”

Nói cách khác, vì có Diệp Văn và Phó Đình Viễn ở phía sau cô, cô liền… không thiếu tiền, cho nên cô không cần phải chạy theo đám đông chỉ để kiếm tiền.

Phó Đình Viễn buồn bã nói: “Không cần tính thêm anh, dù sao bây giờ nếu không có anh, em vẫn là con gái Diệp gia.”

Hơn nữa nếu không có Diệp gia, với năng lực hiện tại của cô, cũng đủ cho cô một cuộc sống sung túc không cần lo cơm ăn áo mặc.

Du Ân cảm thấy buồn cười với những lời của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn ôm cô: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Du Ân ở trong lòng ngực anh gật gật đầu.

Cô chịu trách nhiệm chính cho đêm nay, không thể ngừng nói chuyện với anh, vì vậy mới đến nửa đêm.

Phó Đình Viễn đã đi làm vào sáng sớm hôm sau, mặc dù theo cách nói của anh thì anh chủ yếu dùng năng lượng của mình cho việc đời sống tình cảm, nhưng công việc đương nhiên vẫn phải làm.

Du Ân theo tài xế đến biệt thự mà Diệp Văn đã tặng cô lúc trước để thu dọn đồ đạc, đồng thời thu dọn đồ đạc của Phó Đình Viễn ở bên cạnh, nhờ tài xế tìm người vận chuyển đến đây.

Bằng cách này, cô và Phó Đình Viễn lại sống ở căn phòng tân hôn nơi họ đã sống cùng nhau ba năm, mối quan hệ của họ cuối cùng cũng ổn định.

Du Ân đang nghĩ xem nên ăn gì vào buổi trưa, Phó Đình Viễn đã gọi điện tới hỏi: “Buổi trưa em ăn gì?”

Du Ân dựa vào sô pha nói: “Vẫn chưa biết.”

Sau khi thu dọn đồ đạc, sửa sang đóng gói các loại, Du Ân cảm thấy hơi mệt, không muốn làm thì chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.

Phó Đình Viễn nói: “Anh về đón em, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn.”

Du Ân vội vàng nói: “Không cần, quá rắc rối.”

Phó Đình Viễn kiên trì: “Không rắc rối, nếu em chưa ăn thì đi ăn cùng anh, anh cũng chưa ăn uống gì cả.”

Buổi sáng trong một cuộc họp xảy ra chút vấn đề khiến anh tức giận đến chết, đến giờ ăn trưa cũng không có khẩu vị ăn uống.

Chu Nam đi vào hỏi anh ăn gì vào buổi trưa, anh dứt khoát trả lời không ăn.

Chu Nam có ý tốt nhắc nhở anh: “Nếu không anh hẹn Du Ân cùng nhau đi ăn đi?”

Lúc này Phó Đình Viễn mới có hứng thú, vì vậy liền gọi điện thoại cho Du Ân.

“Được.” Du Ân đồng ý, đứng dậy thay quần áo.

Hai mươi phút sau Phó Đình Viễn trở về đón cô, hai người cùng nhau ra ngoài tìm nhà hàng ăn trưa.

Sau khi ngồi xuống, Phó Đình Viễn nghe Du Ân nói buổi sáng cô đem đồ đạc của hai người chuyển về nhà, tâm trạng nhất thời cực kỳ sung sướиɠ.

Anh tiếp tục nói: “Anh nghĩ chúng ta cần thuê một người giúp việc lâu dài để giúp nấu ăn.”

Trước đó khi họ kết hôn, họ có thuê một người giúp việc nhưng chỉ làm việc theo giờ, họ chỉ chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa, về phần một ngày ba bữa gì đó đều là Du Ân tự mình làm.

Bây giờ thì khác, Du Ân có công việc riêng của mình, thậm chí lúc bận rộn gấp rút hoàn thành bản thảo cô cũng không quan tâm đến việc ăn uống, không thể để Du Ân bận rộn với công việc còn phải nấu nướng, vì vậy anh đã nảy ra ý tưởng này.

Ngoài ra, anh không muốn Du Ân gặp rắc rối bây giờ, anh chỉ muốn nuông chiều cô thật tốt.

“Có thể.” Du Ân đồng ý với lời đề nghị của Phó Đình Viễn.

Bây giờ cô thực sự không thể lo cho Phó Đình Viễn một ngày ba bữa như trước, điều họ cần bây giờ là thuê một người nấu ăn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Đình Viễn ngập ngừng hỏi cô: “Tối nay anh có một bữa tiệc, em đi với anh đi.”

Du Ân rất ngạc nhiên: “Em đi cùng anh?”

Phó Đình Viễn gật đầu: “Bữa tiệc này yêu cầu phải đi cùng bạn nữ, trước kia mỗi lần gặp sự kiện này anh đều đưa Chu Mi đi cùng, nhưng bây giờ Chu Mi không ở đây, hơn nữa chúng ta đã công khai mối quan hệ, nếu anh đưa cô gái khác đi cùng sẽ rất kỳ cục đúng không?”

Du Ân không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Nhưng em chưa bao giờ tham gia bữa tiệc như vậy, sợ làm không tốt, anh không thể tìm người trong bộ phận quan hệ công chúng của công ty làm bạn nữ của anh sao, như vậy là an toàn nhất, chắc chắn sẽ không xảy ra sai phạm gì.”

“Không cần em làm gì cả, chỉ cần đi bên cạnh anh là được, cho nên em không cần lo lắng sẽ phạm lỗi.” Phó Đình Viễn rất mong Du Ân có thể đi tham dự cùng anh, anh có bạn gái danh chính ngôn thuận, nếu sự kiện này không đưa cô theo, còn có thể dẫn người khác theo sao?

Phó Đình Viễn cũng muốn thông qua sự kiện này để công bố mối quan hệ cửa mình với Du Ân một lần nữa, như vậy không có gì có thể chia cắt họ nữa.

Du Ân có thể thấy sự kỳ vọng của Phó Đình Viễn đối với cô, nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý: “Được.”

Phó Đình Viễn đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm cô, dùng cách này để cổ vũ cô: “Sau này còn rất nhiều sự kiện như vậy, dần dần em sẽ quen với nó thôi.”

Trong tương lai khi họ chính thức tái hôn, cô sẽ là Phó phu nhân danh chính ngôn thuận, đến lúc đó cô sẽ có nhiều sự kiện cần tham dự hơn.

Du Ân đương nhiên cũng biết điều này, cho nên sau khi do dự đã lấy hết can đảm để đồng ý.

Trước khi Phó Đình Viễn giả vờ mất trí nhớ, cô đã từng lo trước lo sau về mối quan hệ này với Phó Đình Viễn, nhưng sau khoảng thời gian sống chung này với Phó Đình Viễn, cô cảm thấy bản thân đã tự tin lên rất nhiều.

Du Ân biết, tất cả đều là nhờ Phó Đình Viễn hết lòng đi theo cô và yêu cô.

Anh yêu thương và che chở cô, là nguồn tự tin lớn nhất của cô.

Anh đặt cô ở đầu quả tim, đương nhiên cô sẽ đáp lại, tức là cô cũng sẽ tự tin và dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.

Phó Đình Viễn lại nói: “Nếu sau này em cần một bạn nam tham gia các sự kiện, anh cũng sẽ nguyện ý cống hiến hết sức vì em.”

Du Ân rút tay lại và cười: “Em đâu có sự kiện nào yêu cầu bạn nam đâu?”

Cô là một nhà biên kịch, không giống như Tô Ngưng là một nữ minh tinh, cũng không giống như người có địa vị như Phó Đình Viễn, sao lại yêu cầu bạn nam đi cùng cô? Những sự kiện cô thỉnh thoảng tham dự hầu hết đều liên quan đến lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Nhưng nếu dấn thân vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình, đương nhiên xung quanh phải toàn các nam nữ minh tinh, cô cũng không dính dáng gì.

Phó Đình Viễn lại không đồng ý với lời nói của cô: “Nếu một ngày nào đó em giành được giải thưởng, em cần phải tham dự lễ trao giải một cách vẻ vang, em không cần một người bạn nam đồng hành khi đi trên thảm đỏ sao?”

Du Ân cười nói: “Cũng chỉ có anh để mắt tới em như vậy, em còn trẻ như vậy, sẽ không thể giành được giải thưởng trong một thời gian.”

Phó Đình Viễn ủng hộ cô: “Tại sao em lại không thể giành được giải thưởng khi còn trẻ? Chỉ cần viết kịch bản tốt, lễ trao giải trước đó không phải là không có ví dụ về các nhà biên kịch trẻ giành giải thưởng.”

Du Ân nói có lệ: “Được được được, khi nào em giành được giải thưởng, chắc chắn sẽ bản anh làm bạn nam của em, tham dự buổi tiệc trao giải một cách vẻ vang.”

“Anh chờ đến này đó.” Phó Đình Viễn rất tin tưởng Du Ân.

‘Dung phi truyện’ sắp bắt đầu phát sóng, theo phán đoán của anh, đến lúc đó nhất định sẽ bùng nổ, lễ trao giải cuối năm, chắc chắn cô sẽ có một vị trí nhỏ.