Chương 451: Tâm trạng không tốt muốn uống rượu

Phó Đình Viễn cuối cùng lựa chọn đến quán cà phê tiếp tục chờ các cô, ngay khi anh quay lại và rời đi với những chiếc túi lớn túi nhỏ, Tô Ngưng cũng đã cười ngã vào trong ngực Du Ân.

“Không hổ danh là anh ta.” Tô Ngưng cười ra nước mắt: “Tớ không nghĩ là cậu xấu xa đến vậy, thu thập Phó Đình Viễn cũng không nương tay một chút nào. Lúc trước tớ còn sợ cậu sẽ tiếp tục bị anh ta bắt nạt, hiện tại tớ yên tâm rồi, hahahaha.”

Tô Ngưng nói xong tiếp tục cười lớn.

“Ai bảo anh ta luôn đi theo chúng ta chứ.” Du Ân nói xong lại trêu Tô Ngưng: “Chú ý đến hình tượng của mình đi, nữ minh tinh.”

Cười to như vậy, nếu bị paparazzi* hoặc người hâm mộ nhìn thấy và chụp ảnh, điều đó thật kỳ cục.

(*) Paparazzi: Thợ săn ảnh

Tô Ngưng kéo khẩu trang của mình: “Không sao, có khẩu trang che rồi.”

Hai người lại đi dạo một lát, sau đó Du Ân mới gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn, bảo anh cùng đi ăn tối.

Đương nhiên cơm tối là Phó Đình Viễn mời, ba người ăn uống vui vẻ xong liền trở về.

Về đến nhà Phó Đình Viễn liền đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, anh hận không thể ném người phụ nữ này lên giường để bắt nạt, bởi vì anh cảm thấy cơn giận trong lòng ngày hôm nay, cần phải nhanh chóng giải quyết theo cách này.

Ngược lại Du Ân không biết mấy suy nghĩ không an phận của anh, chậm rãi thu dọn chiến lợi phẩm của cô và Tô Ngưng, Phó Đình Viễn thúc giục nhiều lần mới đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã bị người ta chặn lại ôm lấy, hai người cùng nhau ngã vào giường lớn phía sau, nhưng khi hai người hôn nhau gắt gao, Du Ân bỗng nhiên cảm thấy một luồng nhiệt xẹt qua bụng.

Cô vội vàng giơ tay đẩy Phó Đình Viễn ra, có chút xấu hổ nói: “Em, hình như bà dì của em tới.”

Phó Đình Viễn: “…”

Anh không thể tin vào tai mình, dì cả tới?

Trong tình thế cấp bách như vậy mà mũi tên đã lên dây không thể không bắn?

Du Ân không có thời gian để ý phản ứng của anh, đẩy anh ra, vội vã xuống giường và chạy vào phòng tắm.

Quả thật là bà dì tới, Du Ân ngồi trên bồn cầu bỗng nhiên cảm thấy suy sụp nặng nề.

Bà dì tới, điều đó có nghĩa là cô hoàn toàn không có mang thai.

Trước đó bà cụ Hàn nói rằng họ có thể cố gắng có con, nhưng hôm nay…

Mặc dù biết cơ thể mình không có khả năng điều trị tốt ngay lập tức, thậm chí cũng không có hy vọng điều trị tốt, nhưng Du Ân vẫn ôm chờ mong, bây giờ sự chờ mong này đột nhiên bị bà dì phá tan, nhất thời tâm trạng của cô rơi xuống đáy vực.

Phó Đình Viễn thấy Du Ân ở trong phòng tắm rất lâu mà chưa đi ra, nhịn không được đi tới gõ cửa thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao, đúng là bà dì tới.” Du Ân thu lại cảm xúc tiêu cực của mình, sửa sang và đi ra ngoài.

Du Ân vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn liền nhớ tới ánh mắt như sói như hổ của anh trên giường lúc nãy, rũ mắt xuống có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi…”

Cô muốn nói xin lỗi nhưng không thể tiếp tục, khi mở miệng nói ra hai chữ xin lỗi, giọng nói của cô đột nhiên nghẹn ngào.

Bởi vì cô nhớ tới việc mang thai thất bại, cái gọi là hai chữ xin lỗi, cũng xen lẫn với cảm xúc bên trong.

Phó Đình Viễn nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, trực tiếp đi tới ôm cô vào trong ngực.

Ngón tay dài của người đàn ông nâng cằm cô ra lệnh: “Du Ân, đừng suy nghĩ lung tung!”

Du Ân ngẩn ra, không nghĩ tới Phó Đình Viễn lại trực tiếp vạch trần suy nghĩ của cô như vậy.

Từ lúc Du Ân ở trong phòng vệ sinh không ra, trong đầu Phó Đình Viễn cũng không tốt chút nào.

Anh cũng nhạy bén đoán được cảm xúc nhạy cảm mà cô có thể có từ chuyện bà dì đến, mặc dù bây giờ cô đã làm lành với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô không có khúc mắc về đứa bé.

Vì vậy giọng nói của cô nghẹn ngào, Phó Đình Viễn biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Du Ân vốn luôn kiềm chế cảm xúc tiêu cực của mình, kết quả Phó Đình Viễn trực tiếp vạch trần sự yếu ớt của cô, cô nhất thời không kiềm chế được.

Vùi mình vào trong ngực anh, cô buồn bã nói: “Mặc dù em biết chắc chắn sẽ không có kết quả trong một thời gian ngắn, nhưng trong lòng vẫn ôm chờ mong, vì vậy trong lòng mới khó chịu…”

Phó Đình Viễn khẽ thở dài, ôm chặt cô: “Cuộc sống sau này của chúng ta vẫn còn rất dài, nếu em vướng vào vấn đề này mỗi ngày, cuộc sống của chúng ta còn hạnh phúc sao?”

Phó Đình Viễn cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng siết chặt cánh tay ôm cô chặt hơn.

Du Ân dùng sức chui mặt mình vào trong ngực anh, cũng không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Du Ân ở trong lòng Phó Đình Viễn ngẩng đầu lên lẩm bẩm nói: “Tâm trạng không tốt lắm, em muốn uống chút rượu.”

Phó Đình Viễn hơi nhíu mày: “Không phải em đang đến kỳ kinh nguyệt sao? Em có thể uống rượu sao?”

“Phải rồi.” Du Ân thở dài: “Em quên mất chuyện này, nhưng em vẫn muốn uống thì sao? Uống một ít rượu vang đỏ, chắc là không có vấn đề gì phải không?”

“Không được.” Phó Đình Viễn không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không phải phụ nữ rất yếu ớt trong thời kỳ này sao? Em mau đi ngủ đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Ân nhất thời suy sụp, đôi mắt cô đỏ hoe vì lúc nãy tâm trạng không tốt, giờ phút này lại có thêm vài phần ủy khuất, Phó Đình Viễn nhất thời mềm lòng: “Anh gọi điện hỏi Hứa Hàng xem có thể uống không.”

“Vần là thôi đi. Em không uống nữa.” Du Ân vội vàng ngăn anh lại.

Vấn đề này để anh đi hỏi Hứa Hàng cũng quá xấu hổ rồi, cô không uống thì tốt hơn.

Phó Đình Viễn bỗng nhiên có chủ ý: “Anh có cách rồi.”

“Em đợi anh một chút.” Phó Đình Viễn nói xong liền rời khỏi phòng ngủ đi xuống tầng.

Du Ân không biết biện pháp mà anh nói là gì, vì vậy đi đến phòng khách bên ngoài phòng ngủ, ôm gối ôm ngồi sofa chờ.

Bây giờ tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, quả thật so với khoảng thời gian vừa mới biết tình trạng cơ thể của mình, bây giờ cô đã thoải mái hơn nhiều, cũng không muốn nhất quyết phải để tâm vào chuyện này.

Chẳng qua là vừa mới nhất thời không khống chế nổi cảm xúc, bây giờ bình tĩnh một chút cũng tốt rồi.

Phó Đình Viễn sau khi xuống lầu vẫn gọi điện thoại cho Hứa Hàng, Hứa Hàng sau khi nghe xong vấn đề của anh thì mắng anh: “Làm ơn đại ca, tôi không phải là bác sĩ phụ khoa hiểu chưa?”

“Đương nhiên, mặc dù tôi không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng tôi cũng biết rằng cơ thể của phụ nữ trong thời gian hành kinh rất yếu ớt, vì vậy tốt nhất không nên uống rượu.”

“Biết rồi.” Nhận được câu trả lời của Hứa Hàng, Phó Đình Viễn liền cúp điện thoại.

Anh muốn nuông chiều Du Ân hết mức có thể, anh cũng biết bây giờ tâm trạng của cô không tốt, nếu Hứa Hàng nói có thể uống một chút, anh sẽ để cô uống vài ngụm.

Nhưng bây giờ thì không được, vậy thì chỉ có thể áp dụng biện pháp anh vừa nghĩ ra.

Mười phút sau, Phó Đình Viễn mang hai ly rượu vang đỏ lên tầng.

Du Ân ngồi trên sô pha vừa nhìn thấy ánh mắt sáng lên: “Thật sự có thể uống sao?”

Cô vừa nói vừa cầm lấy ly rượu vang đỏ mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, đặt nó lên môi chuẩn bị uống, một giây sau lại nhíu mày.

Bên trong ly rượu này đâu phải là rượu vang đỏ, rõ ràng là nước đường đỏ!

Phó Đình Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, nâng ly của mình lên và chạm ly với cô, dỗ dành: “Vì sức khỏe của em, anh đã pha nước đường nâu thay cho rượu vang đỏ, màu sắc đều giống nhau, giống mượn rượu giải sầu là tốt rồi.”

Du Ân khóc không ra nước mắt.

Còn có, làm sao cô lại cảm thấy Phó Đình Viễn đang dỗ dành cô giờ phút này, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, sợ cô sẽ khóc vì không được uống rượu vang đỏ.