Mí mắt Vương Kiêu nhảy lên một cái.
Tên trộm lén lén lút lút sức lực lại yếu ớt bây giờ đã bị vạch trần dưới ánh sáng.
Áo với quần bị lôi kéo đến lộn xộn cả lên, làn da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp đến khác thường đứng cùng với mọi thứ ở đây trông vô cùng lạc lỏng.
Đôi bàn tay to màu lúa mạch của Vương Kiêu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cậu, nếu so sánh thì kỳ lạ đến không diễn tả được.
Hơn nữa cậu còn đang khóc.
Trong lòng Vương Kiêu đột nhiên run lên, vội vàng buông lỏng tay.
“Cậu, cậu là ai?”
Từ trước đến giờ anh ta chưa từng gặp người này, xinh đẹp như vậy, nếu là con cái của nhà nào trong thôn thì nó đã được lan truyền từ lâu rồi.
Bộ dạng mềm mại yếu đuối, không giống với đến đây để trộm đồ.
Bạch Hạ lau nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa bò dậy, “Tôi là Bạch Hạ.”
Bạch Hạ?
Vương Kiêu nghĩ một lúc mới nhớ lại đây là ai, đây chẳng phải là cháu trai của gia đình phù thủy ở đầu con dốc trong thôn sao? Gia đình họ kỳ kỳ quái quái, nghe nói là không thể nhìn thấy ánh sáng, cho nên vẫn luôn mặc một chiếc áo choàng màu tối, không ai biết được họ trông như thế nào.
Vương Kiêu kéo chiếc áo choàng màu đen đã rách đó ra nhìn thử, quả nhiên là vậy.
Nhưng ngày bình thường cậu đều cố gắng che đậy, người trong thôn đều kiêng kị cậu.
Không ai biết được cậu lại trông như thế này.
Xinh đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ, giống như là bảo vật được giữ trong nhà để cưng chiều vậy.
Nhưng từ những vết chai trên tay cậu thì xem ra cậu là người thường xuyên làm việc nặng nhọc, nhưng trời sinh đẹp như vậy, nếu không nhìn tay chân, quả thật rất giống một thiếu gia được nuôi dưỡng cẩn thận.
“Cậu ở trong xe của tôi để làm gì?”
Từ nhỏ đến lớn Bạch Hạ cơ bản đều không có giao tiếp với người dân trong thôn, bà nội của cậu là điều cấm kỵ của người trong thôn, bây giờ cậu lại lén xem máy kéo còn bị người trong thôn bắt được, sợ bị người khác nói không hiểu biết , chỉ có thể đỏ mặt nói rằng, “Tôi không cẩn thận ngã vào trong máy kéo.”
Lừa người.
Vương Kiêu vừa nghe thì đã biết là lừa anh ta, nhưng anh ta không tính vạch trần cậu.
Có lẽ là không phải đến đây để trộm đồ, rất nhiều trẻ em trong tôn đều rất tò mò với máy kéo của anh ta, có khả năng Bạch Hạ cũng muốn xem máy kéo, nhưng ngại nói ra.
Vương Kiêu lại nói: “Cậu khóc cái gì chứ?”
Anh ta không hỏi tới thì thôi, vừa hỏi đến thì Bạch Hạ càng khóc dữ dội, trong một ngày không những cậu mất đi hai bộ quần áo, mà lén đi xem máy kéo còn bị bắt. Không biết Vương Kiêu có phải người hay nhiều chuyện không, nếu như chuyện cậu lén xem máy kéo bị người trong thôn truyền tới truyền lui mà biết được, không biết sẽ nói cậu như thế nào nữa.
Cậu còn muốn làm ăn ở trong thôn, vốn dĩ bởi vì phía trên đang chống lại mê tín dị đoan, nên chuyện làm ăn của cậu càng ngày càng ít, nếu như bị người khác biết cậu là người không có kiến thức như vậy, việc kinh doanh cũ của gia đình bọn họ có thể phải kết thúc rồi.
Vậy thì làm sao cậu tiết kiệm được tiền để lấy vợ chứ?
Vương Kiêu biết Bạch Hạ nhỏ hơn anh ta vài tuổi, năm nay có lẽ khoảng mười chín hai mươi tuổi, nhưng cậu sinh ra thiếu tháng, xem ra càng nhỏ hơn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì khóc, làm cho người khác nhìn đến đau lòng.
Ngày thường anh ta trông rất nghiêm túc, nói chuyện rất cứng rắn, có lẽ là dọa cậu sợ rồi, vậy nên giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Lúc nãy tôi có mạnh tay quá không? Cậu ngã có bị thương không?”
Bạch Hạ thật sự bị kéo đau, làn da trắng nõn bị kéo mạnh trên nền đất gồ ghề, có vài chỗ bị sướt da, sức của Vương Kiêu rất lớn, lúc bắt Bạch Hạ thì càng dùng lực mạnh hơn, hai cổ tay của Bạch Hạ đều bị nắm ra một vòng vết hằn đỏ, da của cậu lại trắng đến như vậy, nhìn cậu giống như vừa bị anh ta bắt nạt vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng nguyên nhân Bạch Hạ khóc không phải là ngã đau.
Cậu lau nước mắt, “Quần áo của tôi đều bị anh kéo rách rồi.” Cậu đang nghĩ tới trong tủ không còn bao nhiêu bộ quần áo, không kiềm được nỗi buồn, “Tôi không còn quần áo để mặc rồi.”
Những bộ quần áo đó đều đã mặc mười mấy năm, một cái áσ ɭóŧ có lẽ cũng là từ đời ông đời cha để lại, không những kiểu dáng đã rất cũ, mà chất liệu cũng rất tệ, ngày thường Bạch Hạ phải giữ gìn thật cẩn thận mới có thể mặc tới bây giờ, bây giờ lại bị kéo rách thành từng mảnh từng mảnh, không thể nào mặc lại được, đến cả quần cũng bị rách đến tận đùi.
Vương Kiêu nói: “Ở trong nhà tôi có vài bộ quần áo mới mặc qua vài lần, nếu như cậu không ghét, vậy thì trước tiên mặc đỡ, đợi tôi mua vài bộ quần áo mới bồi thường cho cậu, có được không?”
Bạch Hạ nào có ghét bỏ, có quần áo để mặc là tốt lắm rồi, Vương Kiêu vừa nói, cậu lập tức vội vàng đi theo anh ta vào trong phòng.
Vóc dáng của Vương Kiêu cũng tương tự Kỳ Tang Nguyên, cao lớn, mà anh ta thường xuyên làm việc tay chân, cả người đều là cơ bắp, vai rộng eo hẹp, mua quần áo đều mua lớn hơn một số, cái áo thun Bạch Hạ mặc vào đã dài đến đùi.
Cậu mặc bộ quần áo rộng rãi lỏng lẻo trên người, giống như là bạn gái mặc đồ của bạn trai mình.
Vương Kiêu vội vàng đóng cửa sổ lại, Bạch Hạ không hề do dự mà cởϊ qυầи, tự nhiên thoải mái lấy một bộ đồ mặc vào.
Chân của cậu vừa dài vừa thẳng, vừa nhỏ vừa trắng đến chói mắt người nhìn, cậu quay người một chút, anh ta nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp cùng với khuôn mặt thanh tú của cậu, bờ môi hồng nhuận.
Lúc anh ta đi làm thuê ở trong thành phố đã gặp không ít cô gái, cũng từng thấy nhiều người mẫu, ngôi sao trong bộ ảnh của bạn cùng phòng, không có ai đẹp đến như vậy.
So với những con gái thì vẫn rất đẹp, nhưng không có nét nữ tính.
Vương Kiêu không được tự nhiên ho một cái, “Còn có một ít quần dài, cậu có thể tùy ý chọn.”
Nhưng quần dài cậu mặc vào quá rộng, không vừa người, ống quần dài trống rỗng, thậm chí còn không thể kéo lên hết, lúc đi khẳng định sẽ lết đất.
Những bộ quần áo này đối với Bạch Hạ là những bộ quần áo vô cùng tốt, cậu không muốn làm bẩn những bộ quần áo tốt như vậy, dù sao thì áo cũng đủ dài, cứ vậy dứt khoác không mặc quần.
Hơn nữa cậu là một người đàn ông, tối lửa tắt đèn cũng không có cô gái nào nhìn thấy, không có vấn đề gì.
Bạch Hạ do dự nói: “Ở nhà tôi có kim may, tôi lấy về sẽ sửa nó.”
Mặc dù không vừa người nhưng cậu rất muốn lấy.
Vương Kiêu không biết may vá, không thể giúp cậu sửa lại, anh ta nhìn thấy Bạch Hạ lựa tới lựa lui giống như cái gì cũng thích, để cho cậu chọn vài bộ.
Anh có thể nhìn ra Bạch Hạ đang đấu tranh tâm lý.
Bạch Hạ cầm lấy vài bộ quần áo yêu thích, thân hình của Quỷ Dương ở nhà so với Vương Kiêu không khác nhau lắm, cuối cùng bây giờ cũng có quần áo để mặc rồi.
Bạch Hạ lấy được quần áo liền muốn về nhà, Vương Kiêu nhìn thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo, vừa nãy anh ta ở trong phòng nhìn thấy, anh ta biết Bạch Hạ không có mặc gì bên dưới, anh ta đã nhắc khéo vài lần, nói Bạch Hạ không cần lo lắng quần bị dơ, Bạch Hạ không chịu nghe, khăng khăng ôm quần trong tay cẩn thận bảo vệ nó.
Nhưng mà, thế này quá kỳ lạ rồi.
Nếu như là người khác thì không sao, nhưng Bạch Hạ xinh đẹp như vậy, Vương Kiêu ở trong thành phố, hay ở trong thôn cũng đã từng nghe không ít chuyện bé trai bị xâm hại.
Đặc biệt là những người bị xa lánh trong thôn như Bạch Hạ, muốn nói lại không có cách nào để nói.
Nói không chừng chỉ có thể trốn trong góc mà khóc.
“Hay là để tôi đưa cậu về?”
Vừa nãy trong lúc vùng vẫy đến giày của mình Bạch Hạ cũng không biết là đã bị mình giẫm bay đến nơi nào, lúc này đang mang giày của cậu của Vương Kiêu, nếu như gặp phải cái gì đó khẳng định không thể chạy nhanh được, Vương Kiêu không yên tâm để cậu đi về như thế này.
Tối hôm nay Kỳ Tang Nguyên giống như phát điên lên.
Không thấy Bạch Hạ đâu cả!
Lúc anh trở về nhà đã rất trễ rồi, vác cỏ ngải cứu trở về không nhìn thấy Bạch Hạ, anh bận cho heo ăn một lúc, Bạch Hạ vẫn chưa về.
Anh hét lên vài tiếng ở xung quanh, vội vội vàng vàng đi nấu cơm, Bạch Hạ vẫn chưa về.
Lúc này anh mới thấy lo lắng.
Nửa đêm đi đến nơi buổi sáng Bạch Hạ làm việc tìm vài vòng, thậm chí anh còn đứng trên đường gọi vài tiếng, đi vào trong thôn tìm người.
Người trong thôn không quen biết anh, cũng kiêng kỵ Bạch Hạ, đều nói chưa từng gặp.
Đường trong núi dốc như vậy, mùa hè còn có rắn độc, đầu óc Bạch Hạ không được thông minh, gặp phải thứ gì đó có độc không biết cậu có biết tự sơ cứu hay không?
Trong lòng Kỳ Tang Nguyên lạnh lẽo, vô cùng lo lắng, anh lấy một cái đèn pin không mấy sáng sủa ở trong nhà ra, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, không ngờ vừa chạy ra ngoài thì gặp Bạch Hạ đang trở về.
“Cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tôi đi tìm cậu sắp phát điên rồi không!”
Bạch Hạ đứng dưới ánh trăng, có chút ngỡ ngàng mà nhìn anh.
Kỳ Tang Nguyên quan sát Bạch Hạ, tim lại nhảy lên lần nữa.
Sao Bạch Hạ lại mặc thành thế này?
Lúc đi ra ngoài Bạch Hạ mặc một cái áσ ɭóŧ với một cái quần yếm đã bạc màu.
Còn có cái áo choàng lớn màu đen.
Lúc này về nhà lại mặc một cái áo thun lớn, áo thun này dài đến đùi, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, mang một đôi giày sandal không biết là của ai, cứ như vậy về nhà.
Bộ quần áo đó lớn như vậy, khẳng định là của một người đàn ông.
Còn rất cao lớn.
Thậm chí Kỳ Tang Nguyên còn nhìn thấy những vết xước từ vật sắc nhọn trên khuỷu tay của Bạch Hạ, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn còn có hai vết hằn màu đỏ rất bắt mắt.
Giống như bị ai đó trói cổ tay hành hạ một trận.
Kỳ Tang Nguyên vội vàng đi qua đó, muốn xem xem tình hình của Bạch Hạ, lúc này đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Giọng nói trầm, khàn rất từ tính.
“Bạch Hạ, quần áo này đặt ở đâu?”
Kỳ Tang Nguyên mở to mắt nhìn qua bên đó.
Lúc này anh mới thấy bên cạnh Bạch Hạ còn có một người đàn ông.
Người đàn ông này cao lớn trên người mặc một cái áo may ô bó sát, để lộ ra đường nét cơ thể và đường cong của cơ bắp, làn da màu nâu nếu so sánh với Bạch Hạ đứng bên cạnh thì khác biệt rất rõ ràng.
Anh ta ôm quần áo trong tay đứng bên cạnh Bạch Hạ, giống như là dã thú ngồi xổm trong ổ cừu, giống như đã ăn no nê đi dạo tiêu thức ăn, cứ vậy mà đứng bên cạnh Bạch Hạ.
Giả vờ làm ra dáng vẻ của một người bảo vệ.