Lúc Kỳ Tang Nguyên lấy lại tinh thần thì đã ngậm ngón tay của Bạch Hạ trong miệng.
Mặt của anh nóng lên như bị sốt.
Ánh mắt của Bạch Hạ vẫn luôn nhìn anh, giống như đang nhìn từng milimet trên người anh, như đang nhìn miếng thịt nằm trên thớt.
Tựa như cậu đang quan sát vật sở hữu của mình, đang nghiêm túc nghiệm thu sản phẩm của mình.
Có một chút ý tứ không thể nói thành lời.
Ngón tay của Bạch Hạ có vết chai, nhưng những khớp xương và dáng ngón tay rất mảnh khảnh và xinh đẹp, ngậm cả ngón tay trong miệng, máu trên đầu ngón tay dường như có hơi ngọt, Kỳ Tang Nguyên liên tục liếʍ miệng vết thương mà Bạch Hạ cắn ra.
Bạch Hạ cỏ vẻ rất hài lòng.
Bạch Hạ đây làm đang làm cái gì chứ? Tại sao lại bắt anh liếʍ đầu ngón tay của cậu?
Anh biết cách chữa vết thương đơn giản trong thôn là liếʍ miệng vết thương của mình, nhưng rõ ràng anh thấy Bạch Hạ tự cắn mình bị thương mà, là cậu đã tự cắn ngón tay của mình, sau đó bắt anh liếʍ cho cậu?
Cái này, tên biếи ŧɦái này rốt cuộc là có ý gì chứ? Đột nhiên bắt anh làm chuyện mờ ám như vậy, ỷ vào việc có thể điều khiển anh mà bắt anh làm chuyện như vậy, vậy sau này có khi nào sẽ ……
Mặt của Kỳ Tang Nguyên càng ngày càng nóng, lúc lấy lại tinh thần thì Bạch Hạ đã lấy ngón tay ra.
“Mau đi ngủ đi.”
Kỳ Tang Nguyên thẫn thờ bước hai bước, anh nhìn thấy Bạch Hạ đứng dậy đi rửa tay.
Còn rửa tay làm cái gì chứ? Rõ ràng là cậu đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy mà, vậy mà còn ghét bỏ anh?
Làm như anh có bệnh gì không bằng?
“Sao anh còn ở đây? Ngày mai công việc rất nhiều, mau đi ngủ đi.”
Kỳ Tang Nguyên ủ rũ đi ra ngoài, đang đi ra khỏi phòng đột nhiên anh quay đầu lại nhìn Bạch Hạ.
Đột nhiên anh nhìn thấy Bạch Hạ đang len lén liếʍ miệng vết thương ở đầu ngón tay!
Ngay lập tức cổ và mặt của Kỳ Tang Nguyên đều đỏ lên.
Anh biết là cái tên biếи ŧɦái này không hề đơn giản như vậy! Nếu không sao lại để anh liếʍ miệng vết thương của cậu? Liếʍ xong rồi còn giả bộ rửa tay, bây giờ thì sao, tưởng rằng không có ai, tự mình ở trong phòng lén lút liếʍ miệng vết thương anh đã từng liếʍ qua.
Giấu đầu hở đuôi.
Chắc chắn là từ lâu đã có ý nghĩ không muốn để người khác biết với anh rồi!
Bên ngoài thì giả bộ là một tên quê mùa không biết gì, thực tế thì liên kết những hành động này lại giống như …… giống như là một tên lưu manh vậy.
Hơn nữa đầu óc còn không được tốt cho lắm, luôn bị anh phát hiện ra.
Kỳ Tang Nguyên ngơ ngác đi về nhà kho của mình, anh trằn trọc tới lui đến nửa đêm mới ngủ.
Đều tại tên quê mùa đó bắt anh làm loại chuyện như vậy, nhưng anh là Quỷ Dương của cậu, nếu như không làm nhất định sẽ bị trừng phạt, anh đương nhiên không muốn làm chuyện buồn nôn như vậy, nhưng anh không còn cách nào khác.
Cả người Kỳ Tang Nguyên bỗng dưng sức lực tràn trề một cách khó hiểu, nửa đêm nửa hôm mặt đỏ bừng phải ra bờ sông tắm nước lạnh, khi quay lại vừa lúc thấy Bạch Hạ thức dậy đi vệ sinh.
Bạch Hạ nhăn mặt, “Anh bị điên hả, nửa đêm còn đi đến bờ sông tắm rửa?”
Kỳ Tang Nguyên giả vờ như không nghe thấy đi về phòng của mình, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Còn mắng anh bị điên? Còn không phải vì cậu là cái tên biếи ŧɦái khiến anh trở thành như thế này sao!
Ngày hôm sau, Kỳ Tang Nguyên thức dậy trong tiếng mắng chửi của Bạch Hạ.
Bạch Hạ đứng trong sân hét lên: “Kỳ Tang Nguyên anh là đầu bò hả? Sao anh lại làm hỏng quần áo rồi? Đúng là một tên phá gia chi tử, quần áo của tôi sao lại hỏng thành thế này!”
Kỳ Tang Nguyên vội vàng thức dậy nhìn, Bạch Hạ đang đứng ở chỗ giá treo quần áo chỉ trỏ vào anh.
Bạch Hạ phát hiện anh làm hư quần áo rồi.
Bộ đồ đó không biết đã mặc bao lâu rồi, chất lượng không tốt chút nào, kéo nhẹ một chút đã rách rồi, nhưng đây là một trong số ít bộ quần áo không bị hư của Bạch Hạ.
Kỳ Tang Nguyên nhìn bộ dạng đau lòng của cậu, nhanh chóng đi cho heo ăn, nấu cơm để cho cậu đừng có tức giận nữa.
Kỳ Tang Nguyên rửa bát đũa cẩn thận từng li từng tí, “Sau này tôi sẽ mua cho cậu đồ mới, đừng tức giận.”
Bạch Hạ không hề cảm kích chút nào, “Bớt khoác lác đi, làm việc nhiều vào, hôm nay anh sẽ rất bận.”
Hôm nay Bạch Hạ rất tức giận, những chuyện nặng nhọc đều để Kỳ Tang Nguyên làm hết.
Cậu đi xuống ruộng cắt cỏ, bắt sâu bọ, làm xong mọi chuyện thì đứng bên cạnh đồi chờ máy kéo.
Cậu biết Vương Kiêu sẽ lái máy kéo đến đây để chở đồ.
Kỳ Tang Nguyên coi như vẫn thành thật, Bạch Hạ rất yên tâm về anh, để cho anh đi đến thửa ruộng xa một chút làm việc, nhân tiện buổi tối cắt cỏ ngải cứu đem về.
Không lâu sau máy kéo đã đến rồi, cậu đứng trên đồi trốn một lúc, nhìn thấy Vương Kiêu dừng xe ở một bên sau đó đi làm việc cậu mới dám đi qua đó.
Bạch Hạ hưng phấn sờ tới sờ lui cái máy kéo, ngồi xổm trên mặt đất xem tới xem lui, đến cả mùi dầu máy cậu cũng thấy thơm.
Ở nơi này ít người đi tới, Bạch Hạ có thể tha hồ thưởng thức cái máy kéo tuyệt vời này.
Cửa sổ xe không đóng kỹ, thậm chí Bạch Hạ còn lén lút bò vào trong buồng lái ngồi ở đó một lúc.
Nhìn bảng điều khiển hơi phức tạp khiến cậu không dám tùy tiện ấn, trái tim cậu vọt lên đến cổ họng, sợ bản thân chạm đến chỗ nào đó khiến cho máy kéo khởi động.
Bạch Hạ ngồi trong đó không bao lâu thì leo từ cửa sổ đi ra ngoài, nhưng không ngờ áo choàng của cậu quá dài, không cẩn thận bị vướng vào một cái đinh, cậu phải dùng hết sức bình sinh mới có thể kéo áo choàng ra ngoài.
Lúc này trời đã tối rồi, cậu gãi đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng của Vương Kiêu vác đồ đi về đây, trong lòng Bạch Hạ hơi hoảng sợ, vội vàng đi đến thùng hàng phía sau máy kéo, cậu không kịp đi xuống thì đã nghe được tiếng bước chân của Vương Kiêu.
May mắn là ở trong thùng hàng có vài thanh củi lớn, Bạch Hạ núp ở phía sau đống củi không bị phát hiện, nhưng mà bao ngô Vương Kiêu vừa đặt lên xém chút đã đập vào người cậu.
Bạch Hạ không dám nhúc nhích, bởi vì Vương Kiêu đã khởi động máy kéo rồi.
Cậu vừa sợ hãi vừa hưng phấn, từ lâu cậu đã muốn ngồi trên cái mấy kéo này, mà mà bây giờ cậu đang nằm trên máy kéo, cho dù đến đường gập ghềnh cậu bị ngã xuống cũng làm cho cậu cảm thấy vui vẻ.
Trời đã tối rồi, Bạch Hạ nằm ở phía trên có thể nhìn ngắm bầu trời vào đêm hè, trên núi sáng chập chờn ánh sáng phát ra từ những con đom đóm, đèn máy kéo kéo được mở lên, giống như là đang đi lên một con đường ánh sáng bạc.
Đến nhà của Vương Kiêu, máy kéo dừng lại, Bạch Hạ tận hưởng niềm vui ngắn ngủi này, chuẩn bị đợi Vương Kiêu về nhà cậu sẽ lén bò ra khỏi đây.
Lúc Vương Kiêu đóng cửa máy kéo thì vô tình chạm đến một tấm vải màu đen trên cây đinh ở buồng lái, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, rất bình tĩnh mà quan sát máy kéo.
Sau đó anh ta lại khởi động máy kéo lần nữa, không giống với bình thường, anh ta lái máy kéo đi vào sân trong nhà.
Anh ta phát hiện rồi.
Có người ở trong máy kéo của anh ta, bây giờ vẫn ở đây.
Người dân trong làng sống phân tán, không tiện để gọi người khác đến, nhưng anh ta trẻ trung mạnh mẽ, nhốt người lại sau đó bắt ba ba trong lọ cũng không có vấn đề gì.
Anh ta đóng cửa xe đi vào nhà, lúc đi ra trên tay cầm theo một cây gậy, giống như một con thú đi săn mồi yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi con mồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau ở thùng hàng của xe phát ra tiếng động, anh ta nhìn thấy một bóng người màu đen đang lén lút bò trong từ thùng hàng ra ngoài.
Trong tay không cầm bất cứ thứ gì, dáng người cũng không cao, rất gầy, nhẹ tay nhẹ chân đi mở cửa.
Loại trộm như thế này rất dễ dàng bắt được.
Đột nhiên Vương Kiêu hét lớn: “Ai đó!”
Người đó bị dọa sợ đến nổi tay chân luống cuống giống như con chuột chạy loạn đẩy đẩy cửa.
Dáng người của Vương Kiêu rất to lớn, hai ba lượt đã bắt được người đó.
Người đó đang mặc một chiếc áo choàng đen lớn, vùng vẫy rất mạnh, bàn tay lớn của Vương Kiêu kéo một cái, đã kéo cái áo choàng đen rớt xuống dưới đất.
Người đó còn chưa chịu đầu hàng, Vương Kiêu lập tức nắm lấy quần áo của cậu kéo cậu vào trong phòng.
Chất lượng quần áo vô cùng tệ chỉ kéo nhẹ thôi đã bị rách, trong vòng một ngày Bạch Hạ mất đi hai bộ quần áo, không thể nào không buồn, không biết tại sao lúc nãy cậu sử dụng phép thuật nhưng lại không có tác dụng, sức lực của Vương Kiêu quá mạnh, chẳng mấy chốc đã lôi được cậu vào một căn phòng sáng trưng.
Ánh đèn so với đèn của nhà cậu sáng hơn nhiều, công suất là bốn mươi watt.