Tiền lương một tháng hai ngàn tệ? ?
Mẹ nó cậu có biết một phút tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?
Kỳ Tang Nguyên vừa mở miệng là bắt đầu rống lên, nhưng vừa mới hét ra một chữ thì đã bị Bạch Hạ đuổi đi cắt cỏ ngải cứu.
“Còn muốn khoác lác nữa hả? Kiểu người yếu ớt như anh, trẻ con ở thôn chúng tôi còn giỏi hơn anh nhiều.”
Kỳ Tang Nguyên vừa uất ức vừa cắt cỏ, trong lòng nói rằng tôi không tức giận, không tức giận, phải lý trí, phải bình tĩnh, anh không quan tâm đến tên nhà quê không có kiến thức này, anh cứ bình tĩnh tìm ra sơ hở để về nhà là được rồi, đến lúc đó anh sẽ lái một chiếc Mercedes G lên núi, dắt theo mười mấy người vệ sĩ để dọa cho tên quê mùa này sợ rớt quai hàm luôn!
Sau khi hạ quyết tâm thì anh bắt đầu thực hiện kế hoạch bỏ trốn.
Mấy ngày nay tên nhà quê này canh giữ rất chặt chẽ, anh không có cơ hội thăm dò địa hình, nhưng từ trong lời nói của cậu đã để lộ ra ở đây là một cái thôn, hơn nữa hôm nay đã nhìn thấy máy kéo, khẳng định là có hệ thống giao thông cơ bản.
Nếu như lấy được lòng tin của Bạch Hạ, đến lúc anh được một mình đi làm ruộng thì có thể thăm dò địa hình một chút, cũng có thể tìm người để hỏi đường đi ra ngoài.
Đồ ăn tối nay là trái mướp hôm nay hái được ngoài đồng, Kỳ Tang Nguyên làm cả một ngày trời, đã đói đến nỗi bụng dán vào lưng, lại không ngờ Bạch Hạ lại còn bắt anh đi cho heo ăn.
“Những ngày tháng như thế này không có cách nào vượt qua được nữa!”
Anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Kỳ, vậy mà giờ lại ở đây cho heo ăn!
Cực khổ cho heo ăn xong, còn bị Bạch Hạ mắng một trận vì lấy sai đồ ăn cho heo ăn.
“Sao anh cái gì cũng không làm được vậy? Lãng phí hết bao nhiêu thức ăn cho heo, anh cứ như thế này thì chẳng có gì để ăn đâu đấy!”
Bạch Hạ ghét bỏ nhìn anh, “Anh hôi quá, tự mình cầm bát đũa đi ra ngoài ăn cơm, đừng có đi vào phòng.”
Đương nhiên là hôi rồi, ai đi đến cái chuồng lợn đó mà không hôi chứ, Kỳ Tang Nguyên tự ngửi mình một cái thôi mà sắp nôn ra luôn rồi, mặc dù đã đói đến sắp ngất đến nơi, nhưng mà Kỳ Tang Nguyên vẫn là đi tắm trước rồi mới cầm bát đũa ăn cơm.
Kỳ Tang Nguyên tắm rửa xong cũng không quần áo để mặc, tổng cộng anh chỉ có một bộ quần áo mà thôi.
Bạch Hạ cằn nhằn, “Anh đúng là cái đồ phá của mà, công việc thì làm chẳng ra gì, còn bày ra đủ trò nữa?”
Bạch Hạ mở tủ quần áo lấy một bộ quần áo rộng rãi của mình đưa cho Kỳ Tang Nguyên, Kỳ Tang Nguyên miễn cưỡng mặc quần áo vào, nhưng cơ thể hai người có chênh lệch, Kỳ Tang Nguyên mặc rất chật.
Hơn nữa chiếc áo may ô bị giặt đến nổi vừa mỏng vừa lộ, toàn bộ đường nét cơ thể và đường cong cơ bắp của anh đều lộ rõ ra, thoạt nhìn trông rất gợϊ ȶìиᏂ.
Kỳ Tang Nguyên len lén nhìn Bạch Hạ, Bạch Hạ đang rửa bát, từ đầu đến cuối không thèm hề nhìn anh.
Đúng là tên nhà quê, không biết cái gì hết, nếu ở bên ngoài anh mặc ít như thế này thì nhất sẽ có cả một đống người nhìn anh chảy nước miếng, mà cơ thể của cậu cả nhà họ Kỳ anh đây căn bản là không có ai có cơ hội được nhìn thấy đâu đấy.
Đàn gảy tai trâu, phí phạm của trời.
Bạch Hạ vừa rửa bát vừa cằn nhằn, “Đi theo tôi thì nghiêm túc học hỏi một chút, sau này anh còn phải rửa bát, nấu cơm, cho heo ăn, cho gà ăn, làm ruộng, sắp đến mùa thu hoạch rồi, đến lúc đó còn phải thu hoạch lúa, anh mà học không được tôi sẽ trừng phạt anh.”
Kỳ Tang Nguyên âm thầm cười khẩy, trong lòng nói cậu không đợi đến lúc đó được đâu, chẳng mấy chốc thôi, tôi sẽ tìm đường trốn thoát khỏi cái thôn này, đến lúc đó cậu cứ chờ bị tôi dọa chết đi!
Lúc đi ngủ, Kỳ Tang Nguyên đưa ra ý kiến rằng anh không muốn ngủ ở phòng chứa củi, muốn ngủ ở bên cạnh trang trại, Bạch Hạ cảm thấy yêu cầu này cũng khá là hợp lý.
Làm việc thì phải trả tiền, Kỳ Tang Nguyên không cần tiền bao ăn bao ở là được, ngủ ngon thì ngày mới có sức làm việc.
Nông trại vẫn còn một căn nhà kho, Bạch Hạ để cho Kỳ Tang Nguyên tùy ý sử dụng nơi đó, vì buổi tối trong núi rất lạnh, Bạch Hạ còn vô cùng tốt bụng lấy một cái áo bông mùa đông cho anh làm chăn mền.
Giường chỉ có một cái, chỉ có thể dùng những băng ghế dài ghép lại với nhau cho Kỳ Tang Nguyên nằm.
Kỳ Tang Nguyên đứng trong nhà kho giận dữ, “Thiếu gia tôi đây cao một mét tám gần một mét chín, lại để tôi ngủ ở trên cái ghế một mét hai vậy còn không bằng ngủ ở phòng chứa củi đi!”
Nhưng anh không muốn ngủ ở phòng chứa củi, mùi hôi thối của chuồng heo quá nồng nặc, nói không chừng anh sẽ bị Bạch Hạ ghét bỏ đến chết.
Kỳ Tang Nguyên ôm quần áo của Bạch Hạ ngửi ngửi, anh luôn cảm thấy có mùi thơm thơm, sạch sẽ còn có mùi rất thơm, cũng không biết cậu giặt quần áo như thế nào nữa.
Rõ ràng bột giặt đều đã bị vón cục rồi.
Anh lại vén chiếc áo may ô lên hít hà.
Cái áo may ô này vài ngày trước Bạch Hạ đã mặc một lần, càng thơm hơn.
Bây giờ anh mặc vào, giống như cả người dính đầy mùi hương của Bạch Hạ.
Thật là một tên biếи ŧɦái, làm cho trên người anh dính đầy mùi hương của cậu.
Ngày hôm sau Kỳ Tang Nguyên không những eo mỏi lưng đau, mà còn có phản ứng.
Mặc dù đàn ông buổi sáng đều có chút …… nhưng thế này rất khó chịu, nửa đêm mơ thấy vài chuyện hỗn loạn làm cho anh gần như không dám nhìn Bạch Hạ.
Nhưng vẫn không phản kháng được phải đi theo Bạch Hạ làm việc.
Trải qua vài ngày, Kỳ Tang Nguyên làm việc ngày càng nhanh nhẹn, những nơi đi qua càng ngày càng nhiều.
Về cơ bản anh đã hiểu rõ về cái thôn này.
Thôn rất khép kín, người dân của thôn rải rác mọi nơi, người dân không nhiều, có đôi khi anh làm việc cũng sẽ gặp được vài người.
Nhà của Bạch Hạ cách trong thôn rất xa, người trong thôn nhìn thấy cậu căn bản không hề chào hỏi, dáng vẻ có hơi tị hiềm.
Hơn nữa anh phát hiện Bạch Hạ có một thói quen.
Bạch Hạ vô cùng thích cái máy kéo hỏng đó.
Bạch Hạ về cơ bản đã đoán ra được khoảng thời gian nào chiếc máy kéo được đậu ở nơi không người, sau đó cậu sẽ lén lén lút lút đi đến bên cạnh nó vòng tới vòng lui đầy hưng phấn.
Mặc dù cậu đang mặc một cái áo choàng dày, nhưng Kỳ Tang Nguyên có thể tưởng tượng được khuôn mặt bên trong áo choàng đó đang đỏ lên vì hưng phấn.
Quả là một tên nhà quê không có kiến thức, Kỳ Tang Nguyên thật sự rất muốn lái xe của mình tới ném vào mặt cậu, đúng rồi, có lẽ Bạch Hạ còn chưa từng nhìn thấy máy xúc, khi trở về anh phải thi bằng lái máy xúc, sau đó lái máy xúc đến trước mặt Bạch Hạ thị uy với cậu.
Ước chừng đã qua một tháng, về cơn bản thì Bạch Hạ đã hài lòng với trình độ làm việc của anh, cũng có chút lòng tin với anh, vì để nâng cao hiệu quả công việc có lúc bọn họ sẽ phân công công việc, Kỳ Tang Nguyên không nhất thiết phải làm việc dưới sự giám sát của Bạch Hạ.
Ngày hôm nay, Kỳ Tang Nguyên lại nhìn thấy Bạch Hạ lén lút đi xem máy kéo, sau đó lại lén lút trở về. Việc Kỳ Tang Nguyên phải làm trong hôm nay không nhiều, thoáng cái đã làm xong, Bạch Hạ vừa đi, anh liền đi đến bên cạnh cái máy kéo đó chờ đợi.
Cả làng này chỉ có một con đường bùn đất chật hẹp để đi ra ngoài, mà cả thôn chỉ có một cái máy kéo này, Kỳ Tang Nguyên muốn nói chuyện với chủ của cái máy kéo, chỉ cần có thể đi ra ngoài thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Kỳ Tang Nguyên đợi mãi, cho đến khi trời sắp tối thì chủ của cái máy kéo mới vác một cái túi đồ đi đến.
Nhìn từ xa, anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, dáng người rất đẹp, nếu như ở bên ngoài thì với cơ thể này gần như là của một người mẫu với tỉ lệ hoàn mỹ, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Kỳ Tang Nguyên phát huy triệt để bản lĩnh trên thương trường của mình, chẳng mấy chốc đã bắt chuyện được với anh ta.
Người đàn ông đó nhìn anh một chút, rồi đột nhiên nói, “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Kỳ Tang Nguyên hồi hộp trong lòng, người này có vẻ không phải người trong thôn, chẳng lẽ là tay chân mà tên khốn nạn trong gia tộc của bọn họ để lại trong thôn theo dõi anh?
Người đàn ông nói: “Tại ngã tư đường Dương Xuân, cậu đã cho tôi năm trăm tệ.”
Lúc Kỳ Tang Nguyên về nhà trong mắt không giấu được ý cười.
Cuối cùng anh cũng có thể đi ra ngoài rồi!
Cuối cùng anh cũng có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái không nhìn thấy ánh mặt trời này! Này thì cho heo ăn, cắt cỏ, giặt quần áo, nấu cơm biến mẹ hết đi! Anh về nhà sẽ ngay lập tức lái chiếc xe Mercedes G của mình, rồi thi đậu bằng lái máy xúc, sau đó lái đến đây vả vào mặt Bạch Hạ!
Chủ của chiếc máy kéo tên là Vương Kiêu, tuần sau sẽ đi lên thị trấn một chuyến, hơn nữa duyên phận quả thật rất kỳ diệu, người đó vậy mà lại là người mình đã từng cho năm trăm tệ, Vương Kiêu không chỉ đồng ý đưa anh đến thị trấn, mà còn đồng ý cho anh mượn tiền.
Mặc dù Vương Kiêu nhắc nhở anh phải cẩn thận với Bạch Hạ, nói Bạch Hạ là cháu trai của một bà đồng vô cùng lợi hại trong vùng của bọn họ, có chút tà đạo, phải hết sức kiêng kỵ.
Nhưng đây chỉ là một vấn đề nhỏ, chỉ cần có thể đi ra ngoài mọi thứ đều sẽ dễ giải quyết.
Về trễ nhất định sẽ bị mắng, nhưng tâm trạng của Kỳ Tang Nguyên đang vô cùng tốt, muốn mắng thì mắng đi, để cho tên nhà quê đó đắc ý lần cuối cùng đi.
Kỳ Tang Nguyên vừa ngân nga vừa về nhà, hôm nay Bạch Hạ đã nấu cơm, cho heo ăn xong, đang đợi anh về.
Hôm nay là lần đầu tiên không bị mắng, còn cho cơm ăn.
Kỳ Tang Nguyên ăn xong cơm cũng ngoan ngoãn đi rửa bát.
Rửa chén xong, lau mặt bàn sạch sẽ Kỳ Tang Nguyên đi tắm rửa, lúc giặt quần áo tay chân vụng về không cẩn thận làm rách quần áo, có điều anh sẽ nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nên cũng không cần phải mặc loại quần áo rách rưới này nữa.
Lúc đi vào phòng mí mắt Kỳ Tang Nguyên giật lên một cái.
Anh nhìn thấy Bạch Hạ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn vào anh.
Giống như đang đợi anh.
Trong phòng quả thực không có ghế, chỉ có một băng ghế dài sau khi ăn cơm xong bị anh đem đi ghép thành giường, Bạch Hạ đương nhiên là ngồi trên giường, không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà ánh mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Tắm rửa xong, mặc bộ quần áo rộng rãi, quần áo không thể che được cái gì hết, thậm chí vừa cử động một chút cổ áo liền trượt xuống đầu vai. Cứ xinh đẹp như vậy mà ngồi trên giường, khi ánh mắt của cậu nhìn vào anh, cơ thể của Kỳ Tang Nguyên căn bản không thể cử động.
Giống như đang câu dẫn anh.
Mặc dù trong anh mắt ấy không có ý tứ đó.
Nhưng Kỳ Tang Nguyên vẫn thấy không được tự nhiên mà ho một tiếng.
Giọng Bạch Hạ có chút nhẹ nhàng gọi anh: “Anh qua đây.”
Mặt Kỳ Tang Nguyên nóng lên một cách khó hiểu, chân dường như tự có ý thức đi qua đó.
Tối hôm nay sao lại nói chuyện với anh nhẹ nhàng như vậy? Lẽ nào lương tâm trổi dậy muốn đối xử tốt với anh, hay là phát hiện anh muốn chạy trốn, cảm thấy bản thân không cách nào giữ anh lại, cho nên muốn dùng đến những thủ đoạn hạ lưu.
Muốn dùng cách thức đáng xấu hố để giữ anh bên cạnh sao?
Nhịp tim của Kỳ Tang Nguyên đập nhanh.
Anh ngừng thở, sợ hít thở quá nặng sẽ bị Bạch Hạ phát hiện ra gì đó.
Sau đó anh nhìn thấy Bạch Hạ dùng ngón tay xinh đẹp của bàn tay trái đặt lên môi, nhẹ nhàng cắn một cái.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay trắng nõn.
Bạch Hạ đặt ngón tay đưa tới ngay dưới mắt của Kỳ Tang Nguyên.
“Liếʍ sạch máu của tôi.”