Bạch Hạ liều mạng lắc đầu: "Hàn ca em không dám, hôm nay thật sự là đang diễn tập , còn Tống tổng đang kiểm tra em!"
"Kiểm tra ngươi? Kiểm tra như thế nào? Kiểm tra đến ngồi trong lòng hắn sao?"
Hàn Mục cao hơn Bạch Hạ nữa cái đầu, khi bị hắn ép vào tường cúi đầu nói chuyện liền như con cừu non bị dã thú nhắm đến, Bạch Hạ sợ đến mức không dám cử động, không biết qua bao lâu Hàn Mục cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ghé vào tai Bạch Hạ nhẹ giọng nói.
"Hắn chạm vào ngươi chỗ nào?"
Bạch Hạ lắc đầu: "Không, không có..."
Hàn Mục nhẹ nhàng giữ đầu cậu lại: "Nói."
Bạch Hạ ngay cả lắc đầu cũng không dám, chóp mũi đều là một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt xinh đẹp có chút sợ hãi nhìn Hàn Mục: "Chỉ là, vừa mới chạm vào eo."
Vòng eo mảnh khảnh lập tức bị một đôi bàn tay to ôm lấy, nhiệt độ ấm áp cùng thô ráp xuyên qua lớp vải mỏng manh kí©h thí©ɧ làn da mềm mại, Bạch Hạ run rẩy như mèo con bị ướt, nhưng không giãy giụa.
Hàn Mục giọng nói mỉa mai từ bên tai truyền đến: " Eo thật nhỏ."
Bạch Hạ không cảm thấy hắn đang khen chính mình.
Bạch Hạ bị Hàn Mục bóp cằm uy hϊếp: "Vừa rồi ngươi cùng Tống Trì như thế nào, làm lại cho ta xem."
............
"Chính là như vậy."
Ghế sau xe nhỏ hẹp có hai người chen vào bên trong, đèn và đều hoà không bật, vừa nóng vừa hẹp, Bạch Hạ co chân chống vào lưng, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trong xe im lặng đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề cùng với sự ma xát nhẹ của vải vóc, Bạch Hạ mặt đỏ bừng, khó khăn ngồi trên đùi Hàn Mục.
Hàn Mục ôm eo Bạch Hạ giống như Tống Trì vừa rồi, cúi đầu xuống, có thể thấy hàng lông mi dài và khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Bạch Hạ, mùi hương trên người Bạch Hạ càng ngày càng đậm, từ cổ áo, từ hơi thở, từ mồ hôi thấm ra, trong khoang xe chật hẹp không có lỗ hỏng.
Thật xinh đẹp.
Đây là đang quyến rũ hắn.
Giọng Hàn khàn khàn: "Em ở trong lòng ngực Tống Trì cũng ngoan như vậy sao?"
"Không phải Hàn ca, Tống tổng thật sự đang kiểm tra diễn xuất của em, Hàn ca anh biết không em thật sự rất thích anh, em không thể sống thiếu anh!"
Hàn Mục nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Hạ, giọng có chút mỉa mai: "Nhưng tôi thích Tống Trì."
Trái tim Bạch Hạ hung hăng nhói một cái, nhưng cậu vội vàng nói: "Hàn ca không sao, chỉ cần anh đừng vứt bỏ em là được, em cái gì đều đáp ứng!"
Hàn Mục đến gần cậu, trầm giọng nói: "Cái gì cũng được?"
Bạch Hạ căng thẳng cong ngón tay, Hàn Mục nhìn chằm chằm cậu chốc lát, đột nhiên bật cười: "Hàn Mục, cậu nghĩ tôi muốn chạm vào cậu sao?"
Hàn Mục bóp cằm: "Vừa rồi có phải cậu cố ý dụ dỗ tôi phải không?" Không đợi Bạch Hạ trả lời hắn liền cười nhạo: "Thật đáng tiếc, tôi sẽ không chạm vào cậu. Tôi cũng sẽ không làm gì cậu, việc cậu phải làm là chuyện khác."
Khoé mắt Bạch Hạ có chút đỏ, tựa hồ sắp khóc, bộ dáng này của cậu thật xinh đẹp, ngay cả Hàn Mục cũng không nhịn được giúp cậu lau nước mắt không tồn tại: "Đừng khóc." Tay hắn rất nhẹ: "Việc cậu làm rất đơn giản, cậu giúp tôi giám sát hắn, nhìn hắn thích gì, thích ai...Nếu như hắn thích cậu..." Trong mắt Hàn Mục xuất hiện một tia ghen ghét: "Nếu như hắn chạm vào cậu, tôi sẽ không tức giận...nhưng cậu phải nói cho tôi biết trước được không?"
Bạch Hạ cắn răng: "Tại sao?"
Tại sao lại cho người khác chạm vào cậu?
Là để cậu giúp Hàn Mục theo đuổi Tống Trì, còn nhờ cậu giúp đỡ người mình thích đi theo đuổi người khác sao?
"Không tại sao cả."Hàn Mục giễu cợt nhìn cậu: "Nếu cậu muốn đi theo tôi nhất định phải ngoan ngoãn, nếu như ngoan ngoãn, tôi sẽ nghe cậu, sẽ cho cậu tài nguyên cậu muốn, hỗ trợ cậu."
Hàn Mục thấy Bạch Hạ ngoan ngoãn, bộ dáng bi thương nhìn hắn, đột nhiên tâm tình hắn tốt lên.
"Cậu có thể ra yêu cầu, còn muốn cái gì nữa?"
Bộ dáng giống như rất thích hắn.
Bạch Hạ nói: "Trước cho em năm trăm vạn."
Hàn Mục khi về đến nhà mà vẫn còn tức giận!
Ba giờ sáng hắn không ngủ được, nhịn không nhịn nổi mà điện Bạch Hạ, rất lâu sau Bạch Hạ mới bắt máy.
Hàn Mục ầm ĩ một trận: "Bạch Hạ cậu đừng đắc ý! Cậu cho rằng ngươi là ai? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu thích tôi, thật lòng thích tôi, nếu để cho tôi biết cậu dám gạt tôi và lấy hết tiền của tôi cậu chết chắc!"
Ở bên kia Bạch Hạ lờ mờ tỉnh: "Hàn ca, vừa rồi anh nói cái gì, em không cắm tai nghe nên nghe không rõ."
Hàn Mục: "...." Mẹ nó, hắn hoài nghi đứa nhỏ này là cố ý.
Hàn Mục nghiến răng: "Năm trăm vạn đánh qua, còn có Bạch Hạ cậu đừng đắc ý, cậu bất quá chỉ là món đồ chơi nhỏ của tôi và Tống Trì mà thôi, tốt nhất cậu nên biết rõ vị trí của mình!"
___________________
Lão Công: Ôi đàn ông thật là ki bo, chỉ có năm trăm vạn thôi mà, nhà cũng có thiếu tiền lắm đâu....
Chắc mọi người gần vô học rồi ha^^. CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT NĂM HỌC VUI VẺ NHA.