Thế Giới 1: Chương 20

"Các người đang làm cái gì? !"

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Hàn Mục kinh ngạc đứng ở cửa.

Hắn nghe nói hôm nay Tống Trì về công ty, nên đặc biệt tới tìm y, không ngờ vừa tới đã thấy cảnh tượng này!

Lần thứ hai !

Lần trước Tống Trì và Bạch Hạ thần chí không rõ có thể miễn cưỡng giải thích, vậy còn lần này thì sao?

Bạch Hạ chân trước(*) vẫn đang cầu xin hắn qua điện thoại, lời nói đường mật nói thương hắn nói thích hắn, không có hắn sống không được, nhưng sao lưng hắn lại qua lại với Tống Trì!

"Bạch, Hạ!"

Giọng nói của Hàn Mục phát ra từ kẽ răng, khí thế kia phảng phất như muốn đem Bạch Hạ cắn chết.

Bạch Hạ sợ tới mức vội vã từ trên đùi Tống Trì tuột xuống, không ngờ lại vấp ngã, thân thể nghiêng về phía trước vừa lúc đập vào vai Tống Trì.

Trông như thể hai người đang ôm nhau.

"Phản!" Hàn Mục cáu kỉnh như lên cơn dại: "Bạch Hạ ngươi phản ta(*) !"

(*)ta: chữ ta này thiệt ra là chữ thiên, nhưng mị thấy dịch ra như vậy thì sẽ hay hơn.

Bạch Hạ luống cuống tay chân từ trên người Tống Trì leo xuống sốt sắng đi tới giải thích với Hàn Mục.

"Hàn Mục anh nghe em nói!"

"Còn nói cái gì?" Hàn Mục nghiến răng nghiến lợi: " Lời nói ngon ngọt không cần tiền từ miệng ngươi mà ra, nói thích ta nói yêu ta, ngươi yêu ta như vậy sao?"

Bạch Hạ gấp đến mức suýt khóc, thật vất vả mới gặp được Hàn Mục, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấy cảnh mình cùng Tống Trì ở cùng một chỗ, Bạch Hạ vội vàng nói: "Em, em chỉ là đang diễn kịch bản, đang diễn kịch!"

Tống Trì bình tĩnh đứng lên, ngón tay thon dài chỉnh cổ áo hơi lộn xộn: "Hàn Mục đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi đang kiểm tra năng lực của Bạch Hạ, đánh giá khả năng diễn xuất của cậu ta."

Bạch Hạ nhanh chóng đáp: "Đúng đúng, chính là như vây!"

Hàn Mục càng tức giận

Cái này là cái gì? Phu xướng phu tuỳ(*) sao?

(*)Phu xướng phu tuỳ: Chồng hát chồng(vợ) theo. Ở đây ý chỉ hai người đàn ông nên đều dùng phu nha.

Tống Trì không nói còn tốt, vừa nói liền có quỷ! Tống Trì là ai cơ chứ làm sao có thể cùng người không quan trọng mà diễn.

Hai người ăn ý như vậy, có phải bình thường cũng như vậy không?

Ngày thường luôn ở công ty gặp mặt, một ngôi sao nhỏ xinh đẹp và một chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai.

Ah.

Nói không chừng ở thời điểm hắn không để ý thì đã tốt hơn rồi!

Ban ngày còn ôm ấp ở phòng làm việc thân mật như vậy, còn những lúc khác thì sao?

Hàn Mục cảm thấy trên đầu mình là một thảo nguyên xanh tươi, sự lúng túng của Bạch Hạ cùng với sự bình tĩnh của Tống Trì khiến hắn càng thêm tức giận.

Tại sao Tống Trì lại bình tĩnh như vậy?

Tuy rằng hắn thích Tống Trì, nhưng ở bên ngoài Bạch Hạ chính là người của hắn, người của hắn dễ đυ.ng vào như vậy sao?

Bạch Hạ mái tóc ngắn lộn xộn, ngược ánh sáng lo lắng nhìn hắn, Hàn Mục cảm thấy bộ dáng đáng thương mờ mịt này của Bạch Hạ thật sự rất câu nhân, trách sao có thể câu Tống Trì vào tay.

Hàn Mục tức giận, kéo Bạch Hạ một cách tàn bạo, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

[Bạch Hạ: Đại ca cứu mạng a! Hàn Mục kéo nhầm người đi? Không phải là trong cốt truyện Hàn Mục kéo Tống Trì sao? Và sao đó cùng với Tống Trì như thế này?]

[Hệ thống đang sắp xếp một mảng lớn số liệu loạn mã: kiểm tra ra quy luật chính xác, số liệu chính xác, thiết lập nhân vật không bị sụp đổ, dữ liệu chính xác...Nó có thể là một sai lệch nho nhỏ, một sai lệch nhỏ.....Tại sao lại xuất hiện sai lệch? Kí chủ có phải đã làm gì đó không? Vừa rồi trong mắt ngài xuất hiện mã tái khắc(*), những lời nói của vai chính thụ đều bị khai trừ!]

(*)mã tái khắc: ta cũng không biết sao nữa, có ai biết thì bình luận nha, nhầm lúc dịch mà gặp từ này là nản hết muốn dịch luôn.

[ Bạch Hạ: Đại ca, ngươi bị nhiễm virus sao? ]

[ Hệ thống:....kiểm tra virus....]

Hàn Mục nắm tay Bạch Hạ ấn vào thang máy, không lâu sau đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Ánh đèn mờ ảo, trống rỗng và lạnh lẽo, ngọn đèn sợi đốt trên cao, đâu đâu cũng có bóng của những cột đá lạnh băng, bóng lưng của Hàn Mục giống như muốn nổ tung, giống như chỉ cần một tia lửa có thể đem Bạch Hạ thành vụn.

Bạch Hạ ngập ngùng rút tay ra khỏi tay Hàn Mục, nhưng đột nhiên Hàn Mục quay người lại, đè cậu vào tường.

Bạch Hạ kêu lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Hàn Mục đều chìm trong bóng tối, dường như cậu còn nghe thấy tiếng xương cốt của Hàn Mục vang lên.

"Ngươi hẳn là biết ta thích Tống Trì đúng không?" Hàn Mục trầm giọng nói, giống như từ trong bóng tối sâu thẩm truyền ra.

Bạch Hạ hoảng sợ liên tục gật đầu.

"Vậy ngươi còn dám động vào hắn?"

_________________________

Lão Công: Xưng hô sẽ thay đổi cho hợp hoàn cảnh sau đó sẽ trở lại bình thường, do ta lo coi điện thoại quá quên dịch nên đăng hơi trễ mong mọi người thông cảm. CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ.