“Đây là tin tức cuối cùng để khép lại chương trình. Hiện tại virus cúm đang lan tràn khắp trong thành phố, mong mọi người chú ý bảo vệ bản thân, Bộ trưởng Bộ y tế ra chỉ thị yêu cầu bệnh viện mở rộng giường bệnh tiếp nhận các bệnh nhân có tình hình nghiêm trọng, đồng thời không cũng khuyến cáo mọi người dân hạn chế ra đường…” Phát thanh viên xinh đẹp nâng mắt kính lên, dùng giọng điệu nghiêm túc truyền đạt lại tin tức đối với khán thính giả phía bên kia màn hình.
Nhìn thấy Tuyết Tình chăm chú nghe tin tức, An Hinh bĩu môi bước tới cướp điều khiển trong tay bà ta, tiếp đó tắt TV.
“Mẹ mà cũng tin vào mấy chuyện nhảm nhí này sao? Nếu mẹ có thời gian rảnh thì nghĩ cách giúp con đối phó với An Liễu đi.”
Tuyết Tình ngồi trên ghế sofa, hiện tại bà ta đã khôi phục lại bộ dạng một phu nhân cao quý. Nghe cô ta nói như vậy bèn cười nhạt đáp: “Chỉ là một An Liễu mà thôi, còn có thể làm nên sóng gió gì sao? Chỉ cần mẹ còn ở đây ngày nào, nhà họ An sẽ là của con ngày đó.”
An Hinh thuận thế ngồi xuống bên cạnh bà ta, cô ta đưa bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình lên, đoạn nghiến răng nói: “Mẹ à, mẹ không nhìn thấy bộ dạng đắc ý hôm qua của chị ta đâu. Cái gương mặt đó đúng là khiến người ta chỉ hận không thể dẫm lên mà nghiền nát.”
Tuyết Tình đưa tay lên vuốt tóc mai của cô ta, đối với lời này từ chối cho ý kiến.
Bà ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài trời, tuy rằng trời đã ngớt mưa những vẫn còn rất âm u, bên ngoài là một màu xám xịt. Khung cảnh u ám như vậy rất dễ khiến tâm tình người ta trở nên nặng nề, Tuyết Tình cũng không ngoại lệ.
Bà ta cảm thấy dường như đây là bình yên trước cơn bão.
…
Người làm ngày hôm qua đã xin nghỉ gần hết, hiện tại chỉ còn một vị quản gia già là còn ở lại biệt thự. Quản gia thấy buổi trưa và tối An Liễu không xuống ăn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Lại thấy Tuyết Tình và An Hinh không thèm để ý tới cô, lúc này mới lặng lẽ nấu cho cô một chút cháo, rồi nhân lúc hai người kia không để ý thì đem lên phòng cho cô.
Cũng vừa lúc An Liễu ngủ dậy, cô cầm điện thoại mở weibo lên, chỉ từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Hot Search đã đổi thành hiện tượng thời tiết cực đoan, ở phía dưới bình luận hầu hết đều là suy đoán có phải tận thế rồi hay không.
An Liễu nâng mắt nhìn ra bên ngoài, quả thật kiểu thời tiết này rất giống trong truyện tận thế. Cô cười cười, thầm nghĩ nếu như thật sự có tận thế, vậy thì công sức cô bỏ ra bấy lâu nay chẳng phải đổ xuống sông xuống biển rồi hay sao?
Chỉ là, An Liễu không nghĩ tới, thật sự lời cô nói vô cùng linh nghiệm!
Xác sống!
Chỉ qua một đêm, tất cả những người được cho là mắc bệnh cúm đó đều đồng loạt thi biến, làn da lở loét, tròng mắt không còn tiêu cự, chỉ còn một màu xám xịt. Ngoài ra, chúng chỉ còn một bản năng duy nhất đó chính là tấn công người khác.
Khi nhận được tin tức này, gần như cả Đế Đô loạn hết cả lên. Thành phố nhộn nhịp lúc nào giờ chỉ còn một đống hoang tàn đổ nát.
Khi xuất hiện Zombie, cha An đang ở trong quân đội, nhận được tin tức này ông lập tức cho người về đón bọn họ.
Trong tình thế hiện giờ, chỉ có ở trong quân đội mới là an toàn nhất. Thế nhưng An Thiên Tân lại không nghĩ tới, với tình huống hiện tại, người đi đón hoàn toàn có khả năng chết giữa đường.
…
Mạt thế ngày đầu tiên, thành phố ngắt điện, bên ngoài trời không ngừng đổ mưa.
Mạt thế ngày thứ hai, Zombie đi lại loanh quanh trong thành phố, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, không dám bước ra ngoài.
Mạt thế ngày thứ ba, trời đã tạnh mưa, có người cả gan bước xuống đường xem xét, sau đó kinh hoảng phát hiện Zombie đã hoạt động thuận tiện hơn, đi đứng không còn cứng nhắc nữa. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Mạt thế ngày thứ bảy, thức ăn dự trữ trong nhà cũng đã hết, mọi người buộc phải rời khỏi nhà đi tìm lương thực, nhưng hầu như số người trở về rất ít. Nếu không phải bị Zombie ăn thịt thì cũng đã bị xé nát.
Bầu không khí khủng hoảng len lỏi trong thành phố, lòng người hoang mang rối loạn.
Mãi tới hơn nửa tháng sau, chiếc xe bọc thép đầu tiên của quân đội tiến vào trong thành phố cũng là lúc Zombie đã xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Tại biệt thự nhà họ An.
“Xin hỏi ai là Tuyết Tình?”
Viên sĩ quan nhìn thoáng qua ba người trên tầng, nặng nề hỏi.
Tuyết Tình siết chặt tay An Hinh, bà ta cẩn thận quan sát viên sĩ quan kia cùng chiếc xe việt dã phía sau lưng cậu ta, rất lâu sau mới bước lên phía trước gật đầu một cái: “Là tôi.”
Đôi mắt hắn ta chợt lóe đỏ, rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường. Hắn ta kéo mở cửa xe việt dã, lạnh lùng nói: “Tôi là Trần Tùng, nhận lệnh tới đón Tuyết tiểu thư trở về căn cứ. Mời tiểu thư nhanh chóng theo tôi trở về.”
Nghe vậy, An Hinh không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tuyết Tình vỗ vỗ mu bàn tay cô ta an ủi: “Mạt thế vừa buông xuống thì mẹ đã liên hệ với cha của con tới đón chúng ta rồi.”
Nói xong bà ta lại nói với viên sĩ quan kia: “Có phải người ra lệnh cho cậu là An Thiên Tân không?”
Viên sĩ quan kia chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lặp lại câu nói: “Mời tiểu thư nhanh chóng theo tôi trở về căn cứ.”
Hắn ta nói không lớn, giọng nói gần như bị lất át bởi tiếng gào rú của Zombie bên ngoài. Cả người An Hinh gần như phát run, cô ta kéo tay Tuyết Tình nói: “Mẹ à, người ra lệnh cho anh ta tới đón chúng ta chỉ có cha mà thôi, chúng ta mau đi thôi! Nơi này thật đáng sợ…”
Dường như Tuyết Tình cũng bị tiếng gào rú kia làm cho mơ hồ, bà ta cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy con gái mình nói vô cùng có lý cho nên không do dự bước tới gần chiếc xe việt dã.
An Hinh vừa muốn chui vào xe cùng với Tuyết Tình đã bị Trần Tùng cản lại: “Tôi chỉ nhận được lệnh đón tiểu thư.”
Nghe vậy An Hinh vừa gấp vừa sợ đưa mắt qua nhìn Tuyết Tình.
Tuyết Tình cũng mở miệng nói: “Đây là con gái tôi…”
Xong, viên sĩ quan tên Trần Tùng kia không có chút nhượng bộ nào.
Nhìn ba người giằng co không ngừng bên dưới, An Liễu không khỏi phì cười: “Xem ra An Thiên Tân không xem cô là con gái rồi.”
An Hinh tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không chịu thua kém đáp trả: “Vẫn còn hơn loại người không ai thèm, chỉ có thể ở lại chờ ngày chết! Thức ăn trong nhà đã hết, tôi xem cô làm sao chịu được.”
An Liễu chớp mắt cười giả lả: “Xem chừng người phải chết đói đâu chỉ có mình tôi…”
An Hinh còn định nói gì đó thì lúc này viên sĩ quan không còn kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: “Tiểu thư, mời nhanh lên cho.”
Tuyết Tình giằng co không biết nên làm thế nào cho phải, đúng lúc này, bà ta thấy đầu hơi giật một cái, tiếp theo đó “Tuyết Tình” chớp mắt đầy quyến rũ với viên sĩ quan kia.
“Đây là con gái tôi, có thể đem theo được không?”
Âm cuối như xoắn thành hai nửa, khiến cho An Hinh nổi cả da gà, cô ta bất giác gọi: “Mẹ…”
Chỉ thấy ánh mắt viên sĩ quan kia hơi đờ đẫn, dường như đã bị dáng vẻ này của bà ta câu hồn phách, vì thế nhẹ nhàng gật đầu.
An Hinh vui mừng bước lên xe, cũng không để tâm dáng vẻ kỳ lạ kia của mẹ mình nữa.
Chiếc xe việt dã nhanh chóng nổ máy rời đi. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của viên sĩ quan kia không hề đặt lên trên người An Liễu nửa giây. Trước khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, An Liễu còn nhìn thấy nụ cười đắc thắng của An Hinh với mình.
An Liễu nhăn mày, cô thở hắt ra, gương mặt trắng bệnh. Chân tay An Liễu bủn rủn, cô chống tay lên tường gắng sức trở về phòng mình.
Giữa lúc mê mê tỉnh tỉnh, cô lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc bên dưới nhà.
An Liễu chống tay ngồi dậy ghé sát đầu qua cửa sổ quan sát, là một chiếc xe bọc thép màu xanh sẫm đặc trưng trong quân đội. Cô nhìn thấy một thanh niên mặc quân phục nhảy ra khỏi xe tiến vào trong nhà.
An Liễu mở cửa phòng bước ra ngoài, thanh niên kia cũng vừa lúc bước vào trong. Thấy ánh mắt đề phòng của cô, cậu ta nhanh chóng giới thiệu: “Tôi là Trần Tùng, nhận lệnh tới đón An tiểu thư. Xin hỏi cô có phải là An Liễu hay không?”
An Liễu giật mình.
Thấy cô vẫn không nói gì, Trần Tùng cười cười lôi từ trong túi ra thẻ thân phận của mình, cô nhìn thấy rõ ràng bên trên mặt thẻ ghi tên cùng chức vụ của cậu ta.
Trần Tùng còn tri kỷ nhắc lại: “Trần Tùng, hạ sĩ quan quân khu 7.”
“Hứa đội trưởng lệnh cho tôi tới đón cô, thật ra tôi đã tới Đế Đô từ ba ngày trước, nhưng thành phố này bị đóng kín tới hôm nay mới mở cửa cho nên bây giờ tôi mới tới được, mong An tiểu thư không để bụng.”
Nghe cậu ta nhắc tới Hứa đội trưởng, An Liễu lập tức nhớ ra mình có một người anh họ có quan hệ vô cùng tốt đang làm việc trong quân đội, người anh họ đó tên là Hứa Mộ Triều.
Thế nhưng điều An Liễu quan tâm hiện tại chính là, nếu như đây mới thật sự là Trần Tùng, người được phái tới đón mình, vậy… “Trần Tùng” đón mẹ con An Hinh là kẻ nào?
Vừa nghĩ tới kẻ kia là do Zombie cải trang thành, An Liễu bổng thấy sởn tóc gáy.