Tuy rằng chiếc áo sơ mi của Cố Vu Chính là chiếc nhỏ nhất của anh, nhưng đối với An Liễu nó vẫn rất rộng. Cũng bởi vì chiếc áo đó mà anh mới biết hóa ra An Liễu lại gầy tới như vậy.
Buổi sáng, An Liễu mặc nguyên chiếc áo sơ mi đi ra khỏi phòng, áo dài tới bắp đùi cô, lại thêm việc An Liễu không mặc quần, cho nên đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra rõ mồn một.
Lúc cô bước xuống dưới nhà, Cố Vu Chính đang đứng ở trong bếp. Có vẻ như anh đang làm đồ ăn sáng.
Điều này khiến An Liễu cảm thấy rất bất ngờ, cũng kèm theo vài phần hứng thú, không ngờ một người như anh cũng có ngày tự thân vào bếp.
Quả thật nhìn hình ảnh cao ngạo của anh, khó có ai sẽ liên tưởng anh tới hai chữ bếp núc.
Nhưng Cố Vu Chính không hổ là Cố Vu Chính, làm việc gì cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả việc nấu ăn cũng như thế. Cách đó không xa Robot Asimo đang làm việc theo chương trình được cài đặt sẵn.
Đến tận khi anh bưng hai bát mì trứng lên bàn, An Liễu mới thật sự tin điều anh nói, đó chính là việc anh không thích người lạ bước chân vào lãnh thổ của mình.
Còn cô… Xem như là một biến cố mà anh không ngờ tới nhỉ?
Cố Vu Chính như có đôi mắt ở sau gáy, mặc dù anh đang quay lưng về phía An Liễu nhưng lại mở miệng nói chuyện: “Quần áo của cô tôi để ở chiếc túi màu đen trên ghế sofa, nhanh chóng thay đi rồi xuống ăn sáng, ăn xong tôi sẽ lái xe đưa cô về.”
An Liễu nheo mắt, nhìn theo hướng mà anh nói tới, quả nhiên thấy một chiếc túi đen to lớn nằm trên ghế sofa, cô im lặng đi tới cầm chiếc túi rồi quay người lên phòng.
Lúc Cố Vu Chính quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đẹp đẽ của cô khuất sau cầu thang. Anh nhíu mày, xong cũng không nói gì.
An Liễu nhanh chóng quay lại chỗ bàn ăn, khi đó Cố Vu Chính đang đứng xem điện thoại. Không biết nhận được tin tức gì mà vẻ mặt anh có hơi bần thần.
“Chào buổi sáng.” An Liễu kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp đó mỉm cười cất lời.
Cố Vu Chính hơi giật mình, xong cũng nhanh chóng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
“Không nghĩ tới ngài Cố đây cũng biết nấu ăn…” An Liễu nháy mắt nở nụ cười trêu chọc.
“Chỉ là chút năng khiếu mà thôi, để cô An chê cười rồi.” Anh vuốt vuốt cằm, cũng kéo ghế ra ngồi xuống.
Bữa sáng diễn ra trong không khí im lặng nặng nề. Cố Vu Chính ăn một cách ưu nhã, từng động tác, từng cái nhấc tay đều toát ra khí thế vương giả khiến cho An Liễu có một loại cảm giác, xem anh ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Nhận thức này khiến cô không khỏi im lặng.
Hơn bảy giờ, Giang Ninh lái xe đưa Cố Vu Chính và An Liễu rời khỏi biệt thự nhà họ Cố. Dường như anh đã trao đổi với Giang Ninh cho nên cậu ta im lặng lái xe một mạch trở về nhà họ An.
Tới tận lúc ngồi trên xe, An Liễu mới có thời gian xem điện thoại, không ngoài dự đoán, câu nói “Người của tôi” của Cố Vu Chính cùng bức ảnh chụp cô và anh cùng nắm tay bước lên xe đã lọt vào Top 1 Hot Search.
Chưa bước chân vào Showbiz mà đã lên Hot Search. Ước mơ của bao nghệ sĩ lại bị cô đạt được một cách dễ dàng như vậy, An Liễu không khỏi nhếch môi thầm nghĩ, không biết khi An Hinh nhìn thấy kết quả này sẽ có biểu cảm gì.
Hẳn là sẽ rất đặc sắc, An Liễu hưng phấn nghĩ.
Nụ cười kia của cô vừa vặn lọt vào tầm mắt của Cố Vu Chính, ánh mắt vốn đang đong chút ý cười của anh chợt tắt. Dùng cách này để leo lên Hot Search, đúng là khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn cho rằng cô không giống với đám phụ nữ kia, nhưng hiện tại xem ra một câu “không cần anh phụ trách” của cô chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, chút hảo cảm đối với cô của anh bay biến sạch.
Chỉ tội cho An Liễu, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị Cố Vu Chính cho vào danh sách đen.
…
Nhìn chiếc Maybach S650 chở Cố Vu Chính vụt qua tầm mắt, An Liễu nhíu nhíu mày.
“Ái chà, An đại tiểu thư đã về rồi cơ à…”
Chưa đợi cô suy nghĩ lâu hơn, phía sau lưng bỗng vang lên giọng nói chế giễu quen thuộc.
An Liễu thu suy đoán kia của mình lại, quay người cười cười đáp: “Dì Tuyết, đây là nhà của tôi, tôi không về thì còn có thể đi đâu được cơ chứ.”
Phía sau lưng cô là phu nhân hiện tại của nhà họ An, cũng là mẹ ruột của An Hinh, Tuyết Tình. Tuyết Tình mới ngoài bốn mươi, hơn nữa dung nhan được bảo trì kỹ lưỡng, cho nên thoạt nhìn như mới hơn ba mươi, đứng cùng với An Liễu cũng miễn cưỡng được coi như là hai chị em.
Hiện tại bà ta đang đứng dựa vào chiếc xe G63 đen phiên bản giới hạn, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, trên tay còn cầm theo một điếu thuốc đang cháy.
Tuyết Tình hé miệng nhả ra một vòng khói, tiếp đó cười ngâm đáp lời An Liễu: “Một tiếng ‘dì Tuyết’ này của An đại tiểu thư, Tuyết Tình tôi không nhận nổi.”
Nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, An Liễu không khỏi thầm nghĩ, những người nói cô là hồ ly tinh e là chưa từng nhìn thấy Tuyết Tình. Nhìn xem, gương mặt cùng khí chất này của bà ta mới được xem là hồ ly tinh.
An Liễu nhấc chân bước vào trong biệt thự, khi đi qua người Tuyết Tình, cô còn cố ý đi chậm lại để lời nói của mình có thể lọt vào tai bà ta: “Dì xem với nhan sắc này của dì, câu đi hồn phách của Cố lão gia còn được, tại sao phải một mực bám theo cha tôi không bỏ làm gì?”
Cố lão gia nhà họ Cố năm nay đã ngoài 70, lúc đương thời nổi tiếng trên thương trường bao nhiêu thì về già lại khiến người ta chê cười bấy nhiêu. Bởi vì kể từ lúc giao quyền điều hành nhà họ Cố cho Cố Vu Chính, lão ta lại có một thói quen khó bỏ, đó chính là nuôi vợ bé.
Hiện tại vợ bé không tới ba mươi cũng có hai mươi chín, quả thật là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Không biết Tuyết Tình có nghe được những gì cô nói hay không, An Liễu chỉ nghe thấy bà ta cười khẽ một tiếng, tiếng cười trong trẻo không hề giống một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, mà giống thiếu nữ tuổi đôi mươi hơn.
Tuyết Tình dụi tắt điếu thuốc trong tay, vừa kéo mở cửa xe bước vào vừa lạnh nhạt nói: “Việc này An đại tiểu thư phải đi hỏi cha của mình, rốt cuộc tại sao lại trói chặt tôi bên mình như vậy mới phải.”
Nghe thấy một câu này của bà ta, lòng An Liễu không ngừng gợn sóng.
Quá kỳ lạ!
Từ Cố Vu Chính cho tới Tuyết Tình, tất cả đều rất kỳ lạ.
Trong đầu An Liễu mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng tới lúc nhìn kỹ lại phát hiện bản thân mình chẳng hiểu gì.
An Liễu có dự cảm, có chuyện gì đó vô cùng kinh khủng đang chờ mình phía trước.
Cô dằn cảm giác bất an xuống, bước chân vào trong biệt thự. Bước vào bên trong cô mới phát hiện ra, người làm trong nhà đã nghỉ hơn phân nửa. Nghe quản gia nói thì hình như bọn họ bị cảm cúm, ngày hôm qua vốn chỉ xin nghỉ một vài người, nhưng tới hôm nay đã có quá nửa người làm xin nghỉ.
An Liễu nghe vậy cũng chỉ gật đầu cho qua, cô vốn không để chuyện này trong lòng cho tới khi ngủ dậy, cảm giác cả người nặng nề. Cô mới phát hiện ra, bản thân mình cũng bị cảm rồi!
“Đoàng!”
Bên ngoài trời đang đổ mưa, từng tia chớp lóe lên phía xa chiếu rọi cả một vùng trời. Tiếng mưa độp độp đập vào cửa kính không ngớt.
An Liễu chống tay ngồi dậy nhìn ra bên ngoài trời, bọt bước bắn lên trắng xóa, bầu trời âm u thi thoảng lại vang lên tiếng ì đùng nặng nề.
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, rốt cuộc An Liễu cũng không chống đỡ được, rơi vào giấc ngủ li bì.