Chương 3: Người Phụ Nữ Này Đúng Là Không Biết Xấu Hổ

Biệt thự của Cố Vu Chính được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển, biệt thự mang theo nét trang trọng cổ kính, khiến một người không mấy am hiểu về kiến trúc như An Liễu cũng phải trầm trồ thán phục.

Tuy rằng bên ngoài nhìn có hơi cũ, nhưng nội thất bên trong lại thuộc loại hiện đại bậc nhất, cô còn nhìn thấy ở xó hành lang đi vào đại sảnh biệt thự còn có một con Robot Asimo, đây là niềm tự hào của công nghệ Nhật Bản, vậy mà lại bị anh ném vào xó…

Bởi vì thấy lạ lẫm cho nên An Liễu không khỏi nhìn con Robot đó thêm vài lần. Cử động này của cô thu hút sự chú ý của Cố Vu Chính, nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ của cô, anh không nhịn được mở miệng giải thích: “Tôi không thích người lạ đặt chân vào nơi của mình, cho nên nó có tác dụng thay thế giúp việc trong nhà.”

An Liễu như chỉ chờ có vậy, cô ném cho anh một ánh mắt quyến rũ: “Vậy thì tôi thật vinh hạnh!”

Cố Vu Chính làm lơ ánh mắt đó của cô, xoay người bước lên lầu. An Liễu nhanh chóng đi theo, bước chân của anh nhìn qua rất bình thản nhưng lại rất nhanh, cô cũng phải cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp.

Cố Vu Chính đi tới phòng của mình, trước khi vào phòng còn không quên quay lại nhắc nhở An Liễu: “Ngoại trừ căn phòng này, cô muốn ở phòng nào thì tùy ý.”

Nghe anh nói như vậy, An Liễu cũng không khách khí, lại nói cô vốn không phải loại người để ý mặt mũi gì, cho nên chọn ngay căn phòng đối diện phòng của anh.

Cố Vu Chính nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội. Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ là gì…

Sau khi An Liễu vào phòng, việc đầu tiên cô làm chính là mở tủ quần áo.

Cổ nhân có câu nói không sai, muốn chinh phục đàn ông thì chỉ dựa vào nhan sắc là không đủ, còn cần thêm cả cái đầu.

Tuy rằng ngoài miệng An Liễu không nói, nhưng trong lòng cô vẫn luôn đau đáu người phụ nữ tên ‘Mai’ mà Cố Vu Chính bất giác gọi lên lúc bọn họ mặn nồng.

Người bên ngoài thường xuyên đồn rằng cô là hồ ly tinh, An Liễu không phản ứng với lời đồn này không có nghĩa là cô không để ý, dù sao cô cũng không muốn biến lời đồn đó thành thật.

Nếu như bên cạnh Cố Vu Chính quả thật đã có người phụ nữ khác, vậy thì đành từ bỏ anh vậy. Dù sao nhà họ Cố cũng không phải chỉ có mình Cố Vu Chính mới có thể.

Rất may, trong tủ quần áo hoàn toàn trống rỗng. Căn phòng được trang hoàng một tông màu lạnh, đây cũng không phải là phòng dành cho con gái ở.

An Liễu bước vào phòng tắm, vừa mới cởϊ qυầи áo xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Cô không nghĩ nhiều, túm đại chiếc khăn tắm treo ở bên cạnh quấn lên người, sau đó bước ra ngoài mở cửa.

“Cô An, đây là đồ của cô, tôi…” Lời ra đến miệng đã nghẹn lại, Cố Vu Chính không nghĩ tới cô chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ra ngoài, nhất thời chưa biết phản ứng thế nào nhưng vành tai đã ửng đỏ lên.

An Liễu khoanh tay dựa lưng vào cạnh cửa, híp mắt nhìn áo ngực lót ren màu đen trong tay anh, im lặng không nói chuyện.



Cố Vu Chính lại là người không giỏi ăn nói với phụ nữ, mười mấy năm ở bên nước ngoài, ngoại trừ Mai, đây là người phụ nữ đầu tiên anh có tiếp xúc thân mật. Cho nên có thể nói kinh nghiệm thực chiến của anh thua xa An Liễu.

Vì thế mà đứng trước tình huống vừa xảy ra, phản ứng của anh và cô hoàn toàn khác xa nhau.

Bầu không khí xấu hổ bắt đầu lên men, Cố Vu Chính vội nhét nội y vào trong tay cô, sau đó quay người rời đi không nói thêm lời nào nữa, bóng lưng anh khiến An Liễu có cảm giác anh đang chạy chối chết.

An Liễu nhìn áo ngực của mình ở trong tay, sau đó tiện tay ném nó lên giường, rồi khép cửa phòng lại đi theo Cố Vu Chính.

Anh không nghĩ tới cô lại đi theo, cho nên lúc nhìn thấy cô đứng phía sau lưng mình, mặt anh nghệt ra.

An Liễu chớp mắt cười cười: “Trong phòng không có quần áo, tôi có thể mượn tạm đồ của anh không?”

Lẽ nào Cố Vu Chính lại nói không ư?

Thế mà ngoài dự đoán của cô, anh lại lạnh mặt từ chối: “Nam nữ khác biệt, cô mặc đồ của tôi không tiện lắm. Cô về phòng trước đi, tôi sẽ bảo Giang Ninh đem đồ tới.”

Tuy có hơi tiếc nuối, xong An Liễu vẫn rất ngoan ngoãn trở về phòng. Điều này khiến sắc mặt Cố Vu Chính tốt hơn không ít, giọng nói cũng bất giác dịu dàng hơn: “Cô Liễu đây vẫn chưa ăn đúng không, để tôi gọi đồ ăn tới.”

Anh nói xong còn chưa kịp để cô phản ứng lại đã xoay người đi xuống dưới lầu.

An Liễu đứng dựa vào bức tường trước cửa phòng, cô nhìn chằm chằm vào con lắc đồng hồ treo ở trước cửa, nhưng suy nghĩ lại bay bổng đi xa.

Về phần Cố Vu Chính, hiện tại anh đang đứng ở trước cửa biệt thự gọi điện thoại cho Giang Ninh.

“Giang Ninh, tới đây.”

Điện thoại vừa được kết nối, Cố Vu Chính lạnh lùng ném ra bốn chữ, sau đó thản nhiên cúp máy, mặc kệ đầu bên kia Giang Ninh có phản ứng gì.

Cũng may Giang Ninh còn chưa đi xa, nhận được điện thoại của anh thì vội vàng quay xe trở lại.

Mất chưa tới năm phút đã xuất hiện trước mặt Cố Vu Chính. Lúc đó anh đang ngây người nhìn đóa hoa lan mới nở bên cạnh vườn hoa, không biết đang suy nghĩ cái gì mà Giang Ninh gọi tới hai ba lần mới phản ứng lại.

“Đi mua đồ ăn về đây, mua thêm một bộ váy nữ…” Nói tới chỗ này, Cố Vu Chính bỗng dừng lại, anh hồi tưởng lại cảm giác lúc ôm An Liễu, âm thầm ước lượng kích cỡ quần áo của cô, sau đó mới nói tiếp: “Size M.”



Giang Ninh gật đầu, trong lòng thầm suy đoán ngài Cố không bao giờ ăn đêm, mua đồ ăn về ngoại trừ cho người phụ nữ kia thì không còn khả năng khác.

Cậu ta tự cho là thông minh, nghe một hiểu mười. Vậy nên lúc đi mua đồ ăn xong, đi ngang qua cửa hàng đồ chơi tình thú, không biết nghĩ gì lại bước vào mua một cái váy ngủ mỏng dính size M, lại mua thêm vài hộp bαo ©αo sυ. Sau đó mới cho tất cả vào túi rồi lái xe trở về.

Giang Ninh còn rất tri kỷ, sợ Cố Vu Chính và An Liễu ngại ngùng, cho nên tất cả những thứ đếu được cho vào túi đen, gói lại thật kỹ.

Trước giờ Cố Vu Chính vẫn luôn tin vào năng lực làm việc của Giang Ninh, cho nên khi nhận hai cái túi màu đen, tuy rằng trong lòng anh có hơi nghi ngờ, xong cũng không hỏi lại.

Cố Vu Chính lại gõ cửa phòng của An Liễu, sau khi cô mở cửa phòng ra mới nhét hai cái túi màu đen vào tay cô, tiếp đó xoay người rời đi.

An Liễu ngồi lên giường, mở hai túi đồ ra. Một túi đồ chính là đồ ăn, còn một túi khác thì đúng là… Một lời khó mà nói hết.

Cô lại xuống giường qua phòng bên cạnh tìm Cố Vu Chính.

Dường như anh đang chuẩn bị tắm, cho nên mãi một lúc lâu sau mới thấy anh ra mở cửa, gương mặt anh hơi cau có, rõ ràng là đang tức giận.

An Liễu túm tay anh, kéo anh về phòng mình. Nhưng Cố Vu Chính chỉ dừng lại ở cửa phòng, chứ không vào sâu hơn nữa.

Cô kéo không được anh, nên cũng mặc kệ, An Liễu tự bò lên giường, đổ hết đống đồ trong túi đen còn lại ra.

Nhìn thấy những thứ có trong túi đen, khóe miệng Cố Vu Chính khẽ giật.

Nào là áo ngủ, nào là bαo ©αo sυ, nào là còng tay…

An Liễu bày ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngài Cố, đây không phải là lỗi của tôi đâu đấy nhé.”

Cố Vu Chính im lặng không đáp, sau đó mới sải bước vào phòng, thu hết những thứ linh tinh trên giường cô vào túi đen, sau đó cầm túi đen ra ngoài.

Anh đi rất nhanh, chưa đầy một phút sau đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm một bộ quần áo.

“… Bộ quần áo này của tôi đặt trong tủ mấy năm trước, tuy rằng vẫn còn hơi rộng với cô, nhưng cũng là bộ nhỏ nhất của tôi, cô mặc tạm trước, tôi sẽ bảo Giang Ninh đem bộ khác tới.”

Đương nhiên An Liễu hoàn toàn không có ý kiến gì.