An Liễu bước ra khỏi phòng, không ngoài dự đoán, bên ngoài có một đám phóng viên đang chực chờ sẵn. Nhìn thấy cô bước ra vội vàng lao tới vây quanh cô, đặt ra một loạt câu hỏi, chỉ hận không thể nhét micro vào miệng cô.
“Xin hỏi, cô An đây có quan hệ thế nào với vị ở trong phòng?”
“Nghe nói cô An đang muốn bước chân vào giới giải trí, tới đây có phải là muốn bàn về chuyện hợp đồng hay không?” Lời này nói thẳng ra chính là có phải cô đổi thân thể lấy danh lợi không!
“Không biết cô An có thể cho biết danh tính của vị trong phòng này không?”
“…”
Khóe mắt An Liễu liếc thấy nụ cười đầy đắc ý của An Hinh ở phía xa, lòng cô trầm xuống. An Hinh thừa biết cô muốn vào giới giải trí, cho nên mới tìm mọi cách để bôi đen cô, thử hỏi một nữ diễn viên còn chưa vào giới giải trí đã làm như vậy thì ai còn thèm để ý tới cô?
Xưa nay phóng viên là thứ phiền phức nhất, xử lý không tốt thì người bị thiệt chính là bản thân mình.
An Liễu điều chỉnh tâm tình của mình, cô cầm micro lên, đang định nói chuyện thì cửa phòng lại được mở ra một lần nữa.
Lực chú ý của đám người lại dồn hết vể cửa phòng.
Không ngoài dự đoán, người bước ra ngoài chính là Cố Vu Chính.
Nhìn thấy anh, đám phóng viên không rảnh bận tâm tới An Liễu nữa, mà là vây quanh Cố Vu Chính.
Nhưng anh nào phải nhân vật tầm thường, đám phóng viên còn chưa tới gần anh đã bị vệ sĩ của anh đẩy ra xa.
Đám phóng viên cũng không thèm quan tâm, tiếng đèn flash không ngừng vang lên ‘tách tách’.
Cố Vu Chính nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, anh đi về phía An Liễu, đưa tay ra trước mặt cô.
An Liễu có hơi ngơ ngác trước hành động của anh, nhưng cô cũng phản ứng rất nhanh, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mím môi cười.
Lòng bàn tay Cố Vu Chính rất ấm áp, chí ít ấm hơn bàn tay cô rất nhiều, đầu ngón tay có vết chai…
Cố Vu Chính kéo An Liễu vào lòng mình, cô cũng thuận thế dựa vào lòng anh, l*иg ngực anh hơi rung động, mở miệng lạnh lùng nói: “Người của tôi, có vấn đề gì không?”
Đám phóng viên trợn tròn mắt… Người… Người của anh?
Đừng đùa, đừng cho rằng bọn họ không biết đây là người nào, đây chính là viên kim cương có giá trị con người hơn vài triệu Dolar của Hà Thành này.
Mà người bên cạnh là ai cơ chứ, là đứa con do tiểu tam sinh ra, ngang nhiên chiếm vị trí đại tiểu thư của nhà họ An, mang gương mặt của hồ ly tinh chuyên câu dẫn đàn ông.
Hai người này… nếu so sánh thì một giống như sao trên trời, còn một thì giống đóa hoa dại bên đường vậy! Căn bản không thể nào so!
Thế mà bây giờ anh lại bảo cô là người của anh? Cái này… cái này…
Đừng nói tới đám phóng viên, ngay cả An Liễu cũng không thể tin được Cố Vu Chính lại nói như vậy. Nói như vậy thì anh cũng đã tự chặt đứt đường lui của bản thân rồi.
Với cô thì không quan trọng, nhưng với một người làm doanh nhân như anh thì danh dự là thứ quan trọng, không thể đem nó ra nói đùa. Vậy nên… Anh đang nói thật?
Mọi người bị câu này của anh chọc cho mơ hồ, không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.
Nhưng hiển nhiên Cố Vu Chính không có ý định giải thích cho đám người ý của câu nói đó, anh ôm ngang eo An Liễu, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đưa cô vào trong xe của mình.
Đám phóng viên bắt đầu cào tâm cào phổi, hận không thể chạy tới hét thẳng vào mặt anh hỏi xem rốt cuộc câu đó có ý gì!
Nhưng bọn họ không dám…
Cuối cùng đám phóng viên đành trơ mắt nhìn chiếc Audi 8 của Cố Vu Chính lăn bánh dần dần biến thành chấm đen trong mắt bọn họ.
An Liễu ngồi trong xe khoanh tay nhìn bên Cố Vu Chính ngồi bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngài Cố đây muốn làm gì?”
Cố Vu Chính liếc mắt nhìn cô một cái không đáp, An Liễu cũng không mặt dày mày dạn đi hỏi nữa, cô nhắm mắt dưỡng thần., cũng không quan tâm anh đưa mình đi đâu, dù sao đối với anh cô cũng không có giá trị gì, nếu như anh muốn trả thù cô bằng cách này thì không thể không nói tầm nhìn của anh quá nhỏ rồi, đây hoàn toàn là cách đánh địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Vả lại, Cố Vu Chính cũng không phải là kẻ ngu, sao có thể dùng cách này để trả thù cô chứ.
Xe chạy một đoạn đường dài, An Liễu ngủ quên lúc nào không biết.
Cũng đúng, buổi tối cô chỉ uống rượu, sau đó lại xảy ra chuyện với Cố Vu Chính, tiếp đó lại đối mặt với đám phóng viên, cô sớm đã mệt mỏi rồi. Lại thêm xe chạy rất êm, An Liễu cũng không hành hạ bản thân mình, thuận theo tự nhiên ngủ một giấc.
Xe dừng lại cũng vừa lúc cô tỉnh dậy, trên người cô có một tấm chăn mỏng, không khó để đoán ra ai là người đã đắp cho cô.
An Liễu liếc mắt nhìn người bên cạnh, Cố Vu Chính nhắm mắt, lông mi dày rậm che khuất đôi mắt lạnh lẽo của anh, nhìn anh lúc này nhu hòa không ít.
Đây cũng là lần đầu An Liễu quan sát kỹ anh từ khoảng cách gần như vậy, chưa kể tới cô còn bị cận, cho nên không khỏi ghé sát vào mặt anh, muốn quan sát cho kỹ.
Nhưng Giang Ninh ngồi ở ghế lái lại không cảm thấy như vậy, cậu ta lại cảm thấy cô muốn hôn Cố Vu Chính, với tính cách của cô chắc chắn sẽ dám làm như vậy thật.
Để cho người khác hôn ngài Cố, đừng đùa, chưa nói tới An Liễu có chuyện gì hay không, nhưng người không may đầu tiên chắc chắn sẽ là cậu ta!
Giang Ninh ho khan vài tiếng, ý muốn nói cho An Liễu biết trong xe vẫn còn có người.
Quả nhên An Liễu lập tức dừng hành động của mình lại, cô lạnh nhạt quay đầu lại nhìn Giang Ninh. Bỗng dưng Giang Ninh lại cảm thấy sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Mặc dù ánh mắt của cô rất bình thường, nhưng vẫn không ngăn cản được suy nghĩ muốn bỏ xe chạy trốn của Giang Ninh.
Má ơi! Ngài Cố, người phụ nữ này không đơn giản như ngài nghĩ đâu!
Cũng may, Cố Vu Chính cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Giang Ninh như được đại xá, xuống xe đi mở cửa cho anh. Lúc An Liễu nhìn lại, Giang Ninh có phản xạ tránh đi ánh mắt của cô, cô bĩu môi, cũng không nói gì, bước xuống xe đi theo Cố Vu Chính đi vào trong biệt thự.