Chương 9

"Do dự?" Tô Nhuế dừng chân lại, trầm giọng nói: "Vì vậy anh không hài lòng với tôi, nhưng vẫn rối rắm nên chấp nhận hay không?"

"Không phải." Người đàn ông hơi ngừng lại: "Cô có người đàn ông mình thích không?"

Tô Nhuế ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, rõ ràng app cấm người đăng kí không được có vợ chồng hoặc đã có đối tượng, nhưng không hạn chế người mình thích thầm: "Anh để ý?"

Đương nhiên cô cũng để ý, cô không muốn khi đang làm với mình, trong đầu người đàn ông lại nghĩ đến người phụ nữ khác, vậy rất chán ghét.

Người đàn ông cân nhắc cô nói: "Để ý, tôi không hi vọng cô có người mình thích, tôi không muốn khi hai người đang làm, cô lại nhớ người khác."

Tô Nhuế nhìn anh, người đàn ông này có cùng suy nghĩ với mình, nhưng mà cô có người mình thích, cô thích anh, có tính là vi phạm không?"

"Sắp chảy." Kem chảy nước sền sệt ra, nhỏ vài giọt lên tay cô, người đàn ông nhanh tay lẹ mắt nắm tay cô, liếʍ sạch nước kem bị dính lên, còn liếʍ lấy vệt kem đọng trên môi cô.

Tô Nhuế vô thức liếʍ sạch nước kem, cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại, cứng quai hàm: "Anh ăn của tôi rồi!"

Người đàn ông háo phóng đưa mặt tới trước mặt cô: "Vậy tôi cũng để cô thè lưỡi liếʍ một cái."

Tô Nhuế trừng mắt nhìn anh một cái, báo thù há miệng cắn một miếng lớn, nào ngờ người đàn ông ác độc kia lại quẹt kem lên mũi cô, khiến chóp mũi cô đầy mùi kem.

Người đàn ông nhìn cái mũi dính kem của cô mà khẽ cười.

Tô Nhuế bối rối một lúc sau đó nổi giận, trả thù bằng cách bắt lấy tay anh, ăn miếng kem trên tay anh, lại đưa lưỡi liếʍ.

Đầu lưỡi mềm mại liếʍ thân kem từ trên xuống dưới, cô không hay biết động tác này dụ hoặc đến nhường nào, người đàn ông nhìn cô đến thất thần, bất thình lình hôn lên chóp mũi dính đầy kem.

Gió khẽ thổi, hình ảnh như bị tạm dừng.

Trái tim cũng như bị gãi lên, bắt đầu rung động.

"Chúng ta sẽ tiếp tục sao?"

"... ?"

Người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở của anh đập vào mặt làm nhiễu loạn tinh thần cô, Tô Nhuế có chút hoảng hốt, nhất thời không kịp suy nghĩ, quên mất mục đích ngày hôm nay của mình.

Anh tiến đến gần bên tai cô: " Nghiệm chứng thân thể."

Trên mạng và thực tế là hoàn toàn khác nhau, thoáng cái nhớ tới cảnh mình vạch hai mép huyệt ra tự an ủi, cảm giác xấu hổ như muốn nổ tung trong nháy mắt, thoáng cái vầng trán đã đỏ lan đến hai tai nhọn, cắn môi dưới không biết phải làm sao, hổ thẹn vô cùng, quay người muốn chạy trốn.

Người đàn ông không tiếp tục chủ đề ngại ngùng kia nữa, đuổi theo cô: "Một mình cô không an toàn, tôi đưa cô về."

Tô Nhuế không giãy ra khỏi tay anh được, anh nắm tay cô đi ra bến xe: "Nhà cô ở đâu?"

"Nam Phong Lý 2..." Tô Nhuế nói hơn nửa mới nhận ra mình không chút cảnh giác nào, cô vốn không biết anh là ai, không nên để lộ địa chỉ của mình, quá nguy hiểm.

Hai người nhìn tuyến đường, vừa vặn bây giờ có chuyến xe cuối cùng, người xếp hàng rất dài, hai người xếp hàng thì cũng gần cuối, anh vẫn nắm tay cô không buông ra.

Dáng người anh thon dài, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy bà, có mấy người liếc mắt nhìn liên tục, cộng thêm gương mặt xuất chúng, các cô gái xung quanh không khỏi thì thầm to nhỏ về anh, còn lén lút giơ điện thoại như muốn chụp ảnh.

Anh rất cao, Tô Nhuế đi dép lê cũng chỉ đủ đến vai anh, tay của anh trông còn đẹp hơn qua điện thoại, xương khớp rõ ràng lại thon dài, ngón trỏ và ngón giữa còn có vết chai, lòng bàn tay Ôn Noãn ma sát vào, cảm giác rất tốt.

Xe dừng lại, hai người lên xe từ cửa sau, tìm chỗ hẻo lánh gần cửa xe để đứng, càng ngày càng nhiều người, người đàn ông bảo vệ cô trong ngực mình, nghĩ lại chuyện vừa nãy, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Người đằng sau đi vào chút đi, đừng chặn cửa xe!" Còn mấy người đang chen vào cửa xe, lái xe chỉ huy hành khách trong xe: "Ở giữa lùi ra sau đi, đằng sau trống không kìa!"

Càng ngày càng nhiều người, tất cả mọi người chen lấn xô đẩy, người đàn ông dùng thân thể xây thành bức tường thành cho cô, để cô có một chỗ an toàn, nhiệt độ cơ thể xen lẫn mùi mồ hôi nhơ nhớp trong không khí truyền đến khác hoàn toàn với mùi hương trên người anh.

Một người như vậy sẽ cần ước pháo(bạn tình) ư?