Chương 6: Có một số việc thật trùng hợp

Bị nói như vậy, người đàn ông xem mắt hoàn toàn không nhịn được nữa, từ buồn bực chuyển thành phẫn nộ, nhân cơ hội ôm eo cô, muốn đưa cô ra khỏi cửa hàng: "Rửa mấy cái chén đĩa này thì kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi là quản lý, có thể cho cô một công việc trong văn phòng ngồi điều hoà mát lạnh không cần vất vả, cô không cần phải sống thế này nữa, tiền bán đứng nhan sắc thì ít, đi, tôi dẫn cô đi ăn bò bít tết uống rượu vang đỏ."

"Anh bỏ tôi ra!" Tô Nhuế bị hắn làm ghê tởm, dùng sức đẩy hắn ra, nhưng sức lực của đàn ông rất lớn, cô không thể giãy ra nổi.

Mấy chàng trai xung quanh thấy vậy cũng vội đứng lên, vây quanh hắn, mạnh mẽ cảnh cáo: "Bỏ cô ấy ra!"

"Cô ta là người phụ nữ của tôi, không liên quan đến mấy đứa, đừng xen vào việc của người khác." Người đàn ông xem mắt còn thừa dịp thuận theo eo Tô Nhuế mò xuống phía dưới."

Một thân hình thon dài đĩnh đạc yên lặng đứng sau lưng hắn, ánh nhìn hung ác nham hiểm, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.

Còn chưa kịp chạm tới, tay hắn đã bị người ta bẻ quặt, "cạch" một tiếng, cổ tay bị trật khớp, người đàn ông xem mắt đau đớn la toáng lên, chật vật buông Tô Nhuế ra, hắn quay người muốn phản kích, nào ngờ vừa mới giơ tay lên đã bị khí tràng của đối phương làm ngây ngẩn, hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt, thân là quản lý ngân hàng nên mắt nhìn người rất tốt, tuy người đàn ông trước mặt vẫn còn khá trẻ, nhưng tuyệt đối không phải giàu nên sang.

Người đàn ông xem mắt như bị điểm huyệt, ngây người nửa khắc.

Người đàn ông không nói gì, sửa sang lại ống tay áo, đi đến góc hẻo lánh ngồi xuống như mọi ngày, lấy laptop ra, sau đó vẫy vẫy tay với Tô Nhuế: "Xin chào, tôi muốn gọi món."

Tô Nhuế thấy thế vội vàng đi tới, mấy cậu chàng ăn ý bao vây lấy người đàn ông xem mắt, ép hắn rời khỏi cửa hàng.

Nhìn thấy hắn bị đuổi khỏi quán, Tô Nhuế thở phào một hơi, lễ phép nói cảm ơn đối với người đàn ông đã giúp mình.

Vì để cảm ơn những chàng trai đã giúp đỡ mình, cô tự móc tiền túi mua ít cookie mời họ và người đàn ông kia, người đàn ông nhận cô sau khi nói cảm ơn, yên lặng ăn cookie, mở laptop bắt đầu làm việc.

Nghĩ đến những hành động anh làm với cô, giải vây giúp cô, chắc có lẽ chỉ xuất phát từ phong độ lịch sự, đổi lại là cô gái khác, anh cũng sẽ làm như vậy, chứ không phải vì chính cô, điều đó khiến cô thấy mất mác.

Quá mâu thuẫn...

Hôm nay, anh còn mang thêm một phần sandwiches 3 lớp, nhưng chưa kịp ăn xong, anh đã lấy một hộp cơm bằng gỗ tinh xảo, để phần còn lại của miếng sandwiches 3 lớp vào.

Người đàn ông lơ đãng nhìn thấy nơi khuỷu tay có một chấm máu nhỏ cùng một nốt ruồi đen dễ làm người khác chú ý, chấm nhỏ màu đỏ giống như miệng vết thương vì muỗi cắn, không tự chủ được mà nhìn thêm mấy lần.

"Đây là nốt ruồi đỏ, sẽ không xoá đi được, không biết có từ lúc nào, mới đầu tôi cũng tưởng đó vết muỗi cắn." Người đàn ông hiếm khi cảm thấy hiếu kỳ, Tô Nhuế như dâng đồ quý đưa cánh tay mình tới trước mắt anh: "Không tin thì anh day day, sẽ không chảy máu đâu."

Ấy vậy mà người đàn ông giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ nốt ruồi đỏ hơi nổi lên kia, biểu cảm hơi thay đổi.

Tô Nhuế nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không khỏi có chút căng thẳng, sợ mình có bệnh, cẩn thận hỏi: "Anh là bác sĩ hả?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười khiến cô không đoán ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có một số việc thật trùng hợp."

Tô Nhuế không hiểu lời anh, những khách hàng khác muốn chọn món, cô đành phải rời đi trước.

Tiếng thông báo của app 《Linh Hồn pháo hữu 》 vang lên, trong lòng Tô Nhuế run lên, cô lấy điện thoại ra, vị trí trung tâm màn hình hiện lên khung đối thoại màu hồng phấn nhà quê kia, đối tượng xứng đôi đã đồng ý ghép đôi thành thông, trình tự ghép thành đôi tiến vào giai đoạn trực tiếp.

Cô vô thức nhìn người đàn ông, anh cũng đang nhìn cô.