Vốn dĩ có một số chuyện trong cuộc sống đột nhiên xảy ra thay đổi khác thường, cho nên khiến cho người ta cảm thấy lo sợ bất an.
Hiện tại Mễ Tửu chính là đang bị vây trong loại trạng thái tâm lí này, cô luôn luôn có loại cảm giác kỳ lạ, cha của cô có sự thay đổi khác thường, cái này giống như báo hiệu điều gì đó, nhưng trong chuyện này quá suy tính, thì cô lại giống như có vẻ lập dị.
Cho nên buổi tối hôm nay, dĩ nhiên Mễ Tửu bị mất ngủ, cô không ngủ được lăn qua lăn lại ở trên giường, chạm vào điện thoại mấy lần, nhưng lại không kiềm chế được mong muốn của bản thân gọi điện thoại cho Lục Tu, vì một giấc mơ này mà trằn trọc, dù cho gọi điện thoại cho Lục Tu cũng chẳng có ích gì.
Mễ Tửu kéo chăn lên che đầu, bỗng chốc, điện thoại bên cạnh rung lên, cô từ trong chăn thò đầu ra, thì thấy điện thoại có tin nhắn.
【 Tửu Tửu, ngủ rồi sao? 】
Mễ Tửu rất nhanh trả lời lại, 【 Chưa có. 】
【 Nhìn ngoài cửa sổ. 】
Mễ Tửu nhận ra điều gì đó, cô lập tức xuống giường ngay cả dép cũng không đi, chạy đến bên cửa sổ kéo tấm rèm ra thì thấy bên ngoài, trong màn đêm, ở bên ngoài cổng sắt, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chẳng bao lâu, cửa chậm rãi mở ra, Lục Tu đang đứng đợi ngoài cửa lập tức thấy cô gái chạy ra.
“Lục Tu!”
Cô nhảy dựng lên, Lục Tu thuần thục đỡ lấy cô đang bổ nhào về phía mình, ổn định vững chắc ôm cô vào trong ngực của mình.
Mễ Tửu bám trên người anh giống như con gấu mèo nhỏ, cô ngẩng mặt lên, khóe mắt cong cong, giọng nói ngọt ngào khó tả: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh không yên tâm về em.” Lục Tu thấp giọng nói: “Tửu Tửu, em mặc quá ít.”
Cô chỉ khoác cái áo khoác bên ngoài váy ngủ, chân đi một đôi dép lê, buổi tối nhiệt độ rất thấp, cô mặc như vậy chắc chắn không thể tránh được lạnh.
Lúc này Mễ Tửu mới như nhận ra chính mình mặc ít, nhưng cô lại vùi mặt vào trong ngực anh, không quan tâm nói: “Em muốn tới ôm anh nhanh một chút thôi mà.”
Lục Tu khẽ thở dài, quen đường ôm cô đi tới nhà kính trồng hoa của nhà họ Tô, anh ngồi xuống một cái ghế, lại cởϊ áσ khoác trên người mình ra choàng lên trên người cô, trên áo khoác vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương trên người anh, Mễ Tửu choàng chiếc áo ngồi ở trên đùi của anh cọ cọ, đôi mắt cong thành trăng non, dáng vẻ nhỏ thỏa mãn này quả thực rất đáng yêu.
Nhưng cô vẫn làm nũng hơi tức giận nói: “Vẫn còn lạnh.”
Lục Tu dùng tay ôm cô vào trong ngực mình, anh mỉm cười hỏi: “Còn lạnh không?”
“Nếu anh cứ ôm em như thế này, thì em sẽ không lạnh.”
Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu cô, Mễ Tửu chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của anh phát ra, tiếng nhịp tim từ l*иg ngực của anh truyền ra rất mạnh và rõ ràng, dường như nghe được âm thanh như vậy có thể khiến cô bị nghiện.
Qua một lúc lâu, Mễ Tửu nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của anh: “Lục Tu, anh lạnh không?”
“Không lạnh.” Anh nói: “Lúc ở cùng một chỗ với em, thì không lạnh.”
Mễ Tửu mím môi cười, ngẩng đầu lên, cô chớp mắt nhìn anh: “Em không phải cố ý gọi điện thoại nói cho anh chuyện đó làm cho anh lo lắng.”
Cô biết chính mình có đôi khi cũng rất lập dị, có thể nói Lục Tu là một người bạn trai mười phần hoàn hảo, cô muốn cái gì, anh đều có thể cho cô, cô không nên vì một giấc mơ hoang đường mà khiến cho anh lo lắng, nhưng chuyện này trong lòng cô không nhịn được.
“Bất luận là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến em, anh đều bằng lòng lắng nghe.”
Đôi mắt đen láy của anh lóe lên giống như ánh trăng ấm áp, đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, khiến cô bất giác cảm thấy trong lòng thật ấm áp.