Năm mười tuổi, anh trai mua cho cô một chiếc váy công chúa xinh đẹp, cô sửa soạn xinh đẹp đến trường, Cố Tuyển lại mắng cô một câu “xấu xí”. Còn có năm mười ba tuổi, cô biểu diễn múa ba lê trên sân khấu, giành được tràng pháo tay của tất cả khán giả, nhưng Cố Tuyển lại chỉ nói một câu: “Vịt nhảy còn đẹp hơn cậu.”
Loại chuyện hạ thấp cô như vậy, Cố Tuyển đã làm không ít, cũng bởi vậy nên người Mễ Tửu ghét nhất chính là cậu ta, nhưng tuyệt đối không ngờ, trong giấc mơ kia của Mễ Tửu, bạn trai của cô lại là Cố Tuyển, hơn nữa sau đó Cố Tuyển còn thích một cô gái trông rất giống cô, đây thật sự là một cơn ác mộng!
Cố Tuyển hơi híp mắt, sắc mặt không tốt: “Cậu cảm thấy anh ta là người tốt? ”
“Đương nhiên, anh ấy sẽ giúp đỡ bạn học gặp khó khăn, còn có thể đỡ bà lão băng qua đường, thấy trẻ con ngã đều sẽ đỡ dậy, lúc trước tôi bị say nắng, vẫn là anh ấy đưa tôi đi bệnh viện…” Nói đến điểm tốt của Lục Tu, cô liền nói không thể ngừng.
“Mễ Tửu, cậu là não yêu (**) sao?” Cố Tuyển ngắt lời cô: “Trước kia, Lục Tu chưa từng vui vẻ giúp đỡ người khác như vậy, chỉ là nửa năm gần đây, cậu ta mới bắt đầu…”
(**) Não yêu: đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương, bị tình yêu làm cho mù quáng.
Lần này, đến lượt Mễ Tửu cắt ngang lời cậu ta: “Vậy thì sao? Mặc kệ anh ấy bắt đầu làm việc tốt từ khi nào, miễn là anh ấy đã làm thì anh ấy chính là người tốt.”
Cố Tuyển chỉ cảm thấy Mễ Tửu bây giờ chính là fan não tàn của Lục Tu, vẻ mặt cậu ta tỏ ra lạnh lùng cứng rắn: “Trước kia tôi biết cậu ngốc, nhưng tôi không nghĩ cậu lại ngốc đến quá đáng như vậy. ”
Lại nữa rồi!
Cậu ta luôn có thể hạ thấp ngoại hình, thậm chí cả nhân phẩm của cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào.
Không giống như trước kia, nói không lại sẽ làm bản thân tức giận. Bây giờ, Mễ Tửu nâng cằm lên, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp mang theo vẻ kiêu ngạo không chịu nổi: “Dù cậu có nói như thế nào, tóm lại là tôi đã có người mình thích. ”
Chỉ một Lục Tu mà thôi, đáng để cô kiêu ngạo như vậy sao?
Cố Tuyển còn muốn mở miệng châm chọc nữa, lại thấy ánh mắt cô nhìn về một hướng rồi bỗng nhiên sáng lên, quả thật giống như ngôi sao lấp lánh trong màn đêm. Cậu ta đã đoán được, nhìn qua theo hướng ánh mắt cô, thấy một nam sinh khí chất ôn hòa.
Một chiếc áo khoác màu đen kiểu Tây, nơi cổ áo lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen thẳng tắp, càng khiến dáng người của anh đĩnh bạt xuất chúng, anh đi tới bên cạnh cô từng bước từng bước, đưa đồ cầm trong tay đến trước mặt cô.
Đó là một hộp sữa chua anh vừa mua trong cửa hàng, anh đã cắm sẵn ống hút.
Mễ Tửu vui vẻ cười, nhận sữa chua hút từng ngụm từng ngụm nhỏ, vui vẻ nhìn anh không chớp mắt.
Trái tim Lục Tu lập tức mềm nhũn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng của anh dường như có thể khiến ánh mặt trời ló ra từ trong tầng mây âm u, lập tức chiếu sáng, ôn hòa mà lại tự nhiên. Vừa cầm lấy cặp sách cô khoác trên vai, anh vừa hỏi: “Không phải anh đã dặn em ngồi trên ghế chờ anh sao? Đứng có mệt không? ”
Cô lắc đầu, thỏa mãn uống thêm vài ngụm sữa chua, cô thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại ra vẻ rất tức giận: “Sau này anh đi mua đồ em cũng muốn đi cùng, em không muốn đứng ở đây nhìn ruồi nhặng bay qua bay lại, rất phiền.”
Ruồi nhặng?
Cố Tuyển bên cạnh bị bỏ quên hoàn toàn, sắc mặt rất khó coi.
Lục Tu vươn tay chỉnh lại khăn quàng trên cổ Mễ Tửu kín thêm một chút, trong đôi mắt đen láy có ý cười ấm áp: “Thời tiết lạnh, cũng không thấy ruồi nhặng nhiều. Nhưng mà gián, không chỉ làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, hơn nữa còn sống rất ngoan cường. ”
Cố Tuyển đen mặt.