Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Yêu Đương Bằng Ảnh Nóng Với Học Sinh Giỏi

Chương 8: Thẹn quá thành giận cư∆ng gian phá tr|nh, bị lật qua lật lại ch|ch tới khóc nức nở không ngừng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Block, xoá kết bạn, làm liền hết một mạch.

Trần Diễn Hâm tin chắc ngày hôm sau cậu có thể thấy ngay dáng vẻ bơ phờ, đờ đẫn của Ninh Phàm. Tới lúc đó cậu lại đi qua châm chọc mấy câu nữa thì tâm trạng của Ninh Phàm sẽ toi ngay, chắc chắn là không thể nào học hành đàng hoàng nữa!

Đúng là một kế hoạch hoàn hảo mà!

Nhưng mà ngày hôm sau Ninh Phàm lại không hề bơ phờ, đờ đẫn như trong tưởng tượng của mình. Thậm chí hắn còn có thể tự tin đứng trên bục phát biểu, nhận được lời khen của thầy giáo.

Ngày tổng kết cuối tháng, hắn lại làm học sinh đại diện đi lên phát biểu. Sau khi nói rất nhiều câu chia sẻ liên quan tới học tập thì đã thu được một đống em gái theo mê.

Hoàn toàn không có chút bị tình cảm yêu đương ảnh hưởng nào, hơn nữa trên tường QQ vẫn như cũ, không hề đăng câu nào buồn khổ gì đó.

Trần Diễn Hâm cạn lời rồi, cậu thật sự không hiểu nổi, tại sao Ninh Phàm lại không hề bị ảnh hưởng vậy!

Tối đó về nhà, lúc ăn cơm Ninh Phàm ngược lại còn qua bên nhà cậu, ba mẹ cũng rất vui khi thấy hắn qua đây ăn cơm.

Nhưng mà ăn cơm xong thì Ninh Phàm lại không đi, hắn rửa chén giúp mẹ Trần xong rồi bảo: “Trong nhà con không có ai, có thể ở nhờ bên này một đêm không ạ?”

Mẹ Trần vui muốn chết, vỗ tay cái bộp nói: “Tất nhiên là được rồi, cứ ở cùng phòng với Diễn Hâm đi, hai tụi con học chung cũng được. Tuy là thành tích của nó không bằng con nhưng mà chắc chắn là cũng có chỗ nói chuyện được đó.”

Ninh Phàm gật gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”

Trần Diễn Hâm trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Ninh Phàm. Cậu còn không biết tại sao Ninh Phàm phải ngủ lại qua đêm, nhưng mà ngủ chung với một tên đàn ông thì sao mà được chứ. Mẹ cậu cũng không thèm để ý chút nào, sao mà lại đồng ý sảng khoái vậy luôn chứ!

“Mẹ, con không nên ngủ cùng với Ninh Phàm đâu, không tiện lắm.”

“Có cái gì đâu mà không tiện.” Mẹ Trần càng nhìn Trần Diễn Hâm càng thấy khó chịu, bà càng nhìn Ninh Phàm càng thấy thuận mắt nên bất giác đã xem đứa nhỏ này như con ruột của mình.

Ba Trần cũng thấy là không ổn, ông biết được tính đặc thù của cơ thể Trần Diễn Hâm. Nhưng mà bất đắc dĩ là ông hoàn toàn không thể phản đối được bà xã đại nhân nhà mình nên chỉ đành lặng lẽ bảo Trần Diễn Hâm chú ý một chút.

Trần Diễn Hâm tức không lại, trong lòng thầm mắng Ninh Phàm như điên, còn châm chọc hắn mặt dày xong rồi mới về phòng.

Không hiểu nổi tại sao Ninh Phàm lại phải qua đây nữa.

Tới giờ đi ngủ, Trần Diễn Hâm ném chăn xuống đất rồi tự mình ôm gối leo lên giường, nói với Ninh Phàm: “Cậu không được lên đây, ngủ dưới đó đi!”

Ninh Phàm cũng không giận, hắn nghiêm túc trải chăn xuống dưới đất rồi mới nằm lên, sau đó thì thấy Trần Diễn Hâm đang chơi game.

“Trần Diễn Hâm cậu có biết tại sao thành tích của cậu không tiến bộ được không?”

“Vãi thật!” Trần Diễn Hâm ghét nhất là nghe thấy Ninh Phàm bảo cậu như vậy, cũng không ngờ Ninh Phàm sẽ nói thẳng như vậy nên nhất thời khϊếp sợ không thôi: “Ninh Phàm cậu không nói chuyện thì không có ai tưởng là cậu câm đâu.”

“Thực tế là do con người cậu làm việc lúc nào cũng không tới nơi tới chốn, hoàn toàn không tập trung.” Ninh Phàm nhớ lại tối qua vẫn còn đang chăm chỉ, cần cù kéo rank của Trần Diễn Hâm lên, kết quả lại nhận được một màn chia tay rồi block, trong lòng vẫn còn chút giận hờn.

“Cái gì mà không tới nơi tới chốn, cái gì mà không tập trung chứ. Ninh Phàm cậu thì hiểu cái đéo gì!” Trần Diễn Hâm còn tưởng là hắn đang nói mình chơi game nên bảo: “Tôi thế này gọi là học tập và giải trí đi cùng, cái loại suốt ngày chỉ biết học mà không biết chơi như cậu thì sớm muộn gì cũng bị khùng thôi.”

Ninh Phàm đột nhiên nói: “Trần Diễn Hâm cậu có từng thích ai chưa?”

Trần Diễn Hâm ngây ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại kịp chắc là Ninh Phàm đang định phàn nàn vụ bị bạn gái trên mạng lừa gạt nên trả lời lại: “Không có, tôi chả thèm thích ai đâu.”

“Nếu như có một người đối xử tốt với cậu thì cậu có thích cậu ấy không?” Ninh Phàm vẫn chưa chịu ch€t tâm.

“Thế thì phải xem thử xem cậu ta đối xử tốt với tôi thế nào đã.” Lúc Trần Diễn Hâm nói xong câu này thì chợt nhớ lại Ninh Phàm đã đối xử tốt với cậu trong suốt một tháng này, đúng thật là kiểu bạn trai ngốc nghếch, ngoan ngoãn phục tùng, là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng nhiều người. Thế là cậu lại thấy hơi chột dạ, Ninh Phàm này chắc chắn là rất tốt, nhưng mà mục đích của cậu lại không đơn thuần như vậy thôi.

Ninh Phàm không nói gì nữa, hắn tắt đèn. Ba Trần và mẹ Trần đã đi ngủ từ sớm rồi, chỉ có mấy đứa nhỏ tuổi bọn họ mới thích thức khuya phải để đèn tới sau mười một giờ vậy thôi.

Sau khi tắt đèn thì Trần Diễn Hâm kéo chăn qua đắp thật kĩ, lúc còn đang chuẩn bị ngủ thì lại thấy một bóng người bò lên giường đè lấy tay cậu.

Ánh trăng hắt vào từ khung cửa sổ bên ngoài chiếu lên dáng vẻ của bóng người, là gương mặt âm trầm của Ninh Phàm.

“Ninh Phàm cậu đang làm gì vậy?” Tuy là Trần Diễn Hâm không biết hắn muốn làm gì nhưng cậu thấy tình hình này có dự cảm không tốt lắm nên bất giác lui về sau.

“Đừng chia tay mà.” Ninh Phàm siết chặt eo của Trần Diễn Hâm, dán sát vào người cậu, trong lòng cực kì khó chịu.

“Cậu…” Trần Diễn Hâm ngây ra một lúc, giờ mới hiểu ra Ninh Phàm đã phát hiện chuyện của mình rồi. Mới đầu là cậu thấy vô cùng sợ hãi nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại rồi bảo: “Thì ra cậu biết rồi, vậy thì đỡ việc tôi phải nói cho cậu biết. Cười chết mất thôi, Ninh Phàm bộ cậu tưởng cái tên mọt sách như sẽ có con gái thích cậu à, đúng là buồn cười thật.”

“Tôi nói cho cậu biết chỉ là tôi thấy cậu cô đơn đáng thương quá, thế nên mới quyết định lên mạng giả làm con gái cho cậu biết cảm giác yêu đương là thế nào thôi. Nhưng không ngờ trong cuộc sống hiện thực cậu đã là một tên đần mà lên mạng cũng là tên đần, thấy chán quá nên tôi xoá cậu rồi.”

“Cho dù cậu có muốn báo thù tôi thì hai chúng ta cứ đánh nhau một trận tại đây luôn đi, cậu thử coi tôi có sợ cậu hay không!”

Trần Diễn Hâm chơi game nhiều quá mà xem anime này nọ cũng không ít, tất nhiên là cảm thấy sau khi chuyện này xảy ra thì cứ đánh nhau một trận với Ninh Phàm thôi, ai thắng thì người đó có lí.

Ninh Phàm lại không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào trong mắt của Trần Diễn Hâm hồi lâu như muốn bắt được một chút tình yêu nào đó trong đó, thế nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.

“Trần Diễn Hâm cậu không hề có một chút cảm giác nào với tôi sao?”

“Cậu thấy coi mình có còn đang nói tiếng người không vậy, sao tôi có thể có cảm giác gì với cậu được chứ. Nhiều lắm thì tôi chỉ thấy ghét cái vẻ học sinh giỏi giả tạo này của cậu thôi. Hừ, mà cho dù tôi có thích con trai thì tôi cũng sẽ không thích cái kiểu như cậu đâu, tôi có người mình thích rồi.”

“Cậu thích ai!” Bàn tay giữ lấy Trần Diễn Hâm của Ninh Phàm siết chặt lại, trong một khắc nào đó hắn thật sự đã muốn nhốt tên nhóc vô lương tâm này lại thật.

“Hừ, dù sao cũng không phải là cậu. Ngày mai tôi sẽ đi tỏ tình rồi yêu nhau với cậu ấy rồi, cậu buông tôi ra đi, đừng làm phiền người sắp có người yêu nữa!” Trần Diễn Hâm có ai mà crush, từ nhỏ cậu đã thích làm người ta giận điên lên nên lúc này chỉ đang nói dối để chọc tức Ninh Phàm thôi.

Một khắc sau cậu lập tức cảm nhận được tay của mình bị đè lại, có một cái áo mỏng trói chặt hai tay cậu lại khiến cậu hoàn toàn không thể động đậy được.

“Ninh, Ninh Phàm cậu muốn làm gì vậy!”

Ninh Phàm không trả lời lại, hắn cúi đầu xuống đè lên môi của Trần Diễn Hâm, nạy mở hàm răng rồi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mυ"ŧ mát.

Hắn đưa đầu gối đẩy hai chân cậu ra, cởi cái quần vướng víu kia xuống. Ngón tay hắn sờ dọc xuống theo dư∆ng vật phát dục không tốt lắm kia, sờ được đến một khe thịt. Đầu ngón tay vách mép thịt ra, nắm lấy hạt l€ bắt đầu xoa nắn.

“Aaa…”

Bình thường dù lúc thủ d@m Trần Diễn Hâm cũng chưa từng chạm vào hạt l€, cậu làm gì chịu nổi kí©h thí©ɧ thế này nên thở dốc một tiếng, hai chân nhũn hết cả ra không còn chút sức lực nào.

“Nhỏ tiếng một chút, cô chú vẫn còn chưa ngủ say đâu.” Ninh Phàm cho tay vào trong miệng khuấy động khoang miệng cậu, dính nước bọt thấm ướt ngón tay rồi lại kéo áo sơ mi lên cho Trần Diễn Hâm ngậm.

Ngón tay đè lên hạt l€ đậu đỏ kia cắm vào trong, ngón tay này đã bị thấm nước bọt nên ra vào trong nữ huy∆t dễ dàng hơn trong tưởng tượng. Thịt huyệt mềm mại bên trong mυ"ŧ chặt lấy hắn giống như một đầu lưỡi đói khát vậy, khẽ đỉnh vào trong một chút cơ thể của Trần Diễn Hâm sẽ run lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như mưa phùn vào đêm hè.

“Ưm…” Trần Diễn Hâm muốn mắng hắn nhưng lại không dám nhả cái áo sơ mi trong miệng ra. Cậu sợ mình phát ra âm thanh sẽ bị ba mẹ phát hiện nên chỉ đành lấy chân đá Ninh Phàm nhưng lại bị đè chặt lại.

Lại đâm thêm một ngón tay vào, bờ môi khép chặt tràn ra mấy tiếng rêи ɾỉ, hai ngón tay bắt chước hệt như một cây dư∆ng vật ra vào liên tục.

Nương theo ánh trăng có thể thấy được hai đầu vu" hồng phấn nhô lên trên bầu vu" trắng nõn, Ninh Phàm cúi đầu xuống ngậm mυ"ŧ lấy đầu vu", ngón tay đâm vào sâu hơn ma sát hạt l€ liên tục. Hạt l€ mềm xinh bị xoa tới ửng đỏ lên, bên trong nữ huy∆t chảy ra dịch thể dính nhớp. Cảm giác được cơ thể của Trần Diễn Hâm đang run lên, hắn lại cắm thêm một ngón tay vào nữa.

“Ưm… Không…” Áo sơ mi đã bị nước bọt thấm ướt, Trần Diễn Hâm ngậm nó trong miệng. Cậu cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ ập tới từ thân dưới, nhịn không được thở dốc một tiếng. Cậu sợ cách hành động của Ninh Phàm thật rồi, ngay cả đầu vu" của mình mà hắn cũng không buông tha, từng cái hôn ướŧ áŧ lướt qua trên cơ thể, từ trên xương quai xanh rải rác xuống vòng eo thon gầy rồi tới khe thịt.

Ninh Phàm kề sát vào giữa hai chân, quan sát lỗ nhỏ hồng mềm. Hắn tách hai mép thịt ra, ngậm lấy hạt l€ đáng thương bị cọ nãy giờ, nhẹ nhàng mυ"ŧ mát.

Hơi thở nóng ướt phả vào giữa hai chân, dư∆ng vật nhỏ xinh cương cứng dậy. Đầu lưỡi vẫn đang liếʍ mυ"ŧ hạt l€ be bé, kɧoáı ©ảʍ tê dại xộc lên khiến cho xương cốt cậu cũng mềm nhũn hết cả ra.

Trần Diễn Hâm không chịu nổi, cậu kẹp chặt hai chân lại nhưng lại bị nắm lấy đè mở ra, đầu lưỡi lại liếʍ mở hai mép thịt ra đâm vào trong lỗ thịt kiều diễm. Nơi đây chưa từng bị khai phá, sạch sẽ vô cùng, thậm chí còn đang tản ra hương thơm nhè nhẹ, không ngừng chảy ra dịch mật thơm ngọt.

“Ư… Không, không… không muốn…” Trần Diễn Hâm hé miệng nhả cái áo sơ mi ra, cầu xin vô cùng đáng thương. Cậu cũng không dám lớn tiếng mà chỉ thút thít năn nỉ sau đó cắn chặt môi để không phát ra chút âm thanh nào.

Đầu lưỡi lượn quanh trong @m đạo một vòng, lỗ huyệt lập tức chảy phụt ra một đống nước. Cảm giác được miệng huyệt đã bị liếʍ tới thả lỏng ra rộng hơn không ít thì Ninh Phàm mới nhổm người dậy.

Hai mắt của Trần Diễn Hâm rưng rưng, cậu nhìn thấy Ninh Phàm cởϊ qυầи móc một cây dư∆ng vật cực kì hung tợn ra. Cậu chưa từng thấy cây dươиɠ ѵậŧ nào lớn thế này trên người của mấy đứa con trai cùng niên lứa, trong chớp mắt cậu thấy hơi sợ hãi nên nhỏ giọng nói: “Ninh, Ninh Phàm, tôi không phải con gái đâu. Cậu đừng làm như vậy, cậu sẽ hối hận đó.”

“Tôi biết cậu không phải là con gái.” Ninh Phàm khom người xuống hôn lên gương mặt của Trần Diễn Hâm, dịu giọng nói: “Cậu là Tiểu Diễn của tôi.”

Cái hôn rơi vào bên hõm cổ, gậy thịt cực lớn nóng hổi đâm vào trước nữ huy∆t đang không ngừng ọc nước dịch ra. Hắn chỉ mới chà nhẹ vài cái thôi mà cơ thể của Trần Diễn Hâm đã run cầm cập, căng thẳng nhìn Ninh Phàm: “Đừng, đừng đâm vào mà…”

Sợ tới cùng cực rồi, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược như thường ngày nữa. Bây giờ ngược lại lại là một em bé tội nghiệp, van nài tên khốn này đừng x@m phạm mình.

Ninh Phàm tách hai chân của cậu ra nhanh hơn, kẹp vào bên eo rồi từ từ đâm vào trong nữ huy∆t.

Kích thước của c°n thịt này đã vượt qua những đứa con trai đồng trang lứa, vừa mới đâm vào đã lấp đầy hết @m đạo khiến nó khít rịt không chút khe hở. Thậm chí Trần Diễn Hâm còn cảm nhận được @m đạo của mình bị nong ra thành một cái lỗ lớn, cậu hoảng sợ bật khóc nức nở.

“Đau, đau…. Ưm…”

Ninh Phàm chặn môi của cậu lại không cho cậu khóc thành tiếng, sau một lúc cảm nhận được lỗ nhỏ đã thích ứng được rồi thì mới khẽ đẩy eo bắt đầu đâm rút. Trong lúc di chuyển hắn cũng phải quan sát vẻ mặt của Trần Diễn Hâm, nếu như đau thì sẽ nắm lấy dư∆ng vật của cậu giúp cậu tuốt để thả lỏng.

@m đạo lần đầu tiên tiếp nhận vật khổng lồ thế này tất nhiên là không thể thoải mái được, Trần Diễn Hâm đau tới ứa nước mắt nhưng lại bị hôn đi. Cậu cảm nhận được @m đạo mình đau âm ỉ, thế nhưng lúc dư∆ng vật chuyển động lại mơ hồ cảm giác được một luồng kɧoáı ©ảʍ quỷ dị giống như đang mài dao vậy.

Từ từ thì cảm giác đau dần biến mất, vách thịt mềm trong @m đạo siết chặt lấy dư∆ng vật. Cái động thịt này chặt quá rồi, mυ"ŧ tới Ninh Phàm không nhịn được bắt đầu tăng tốc đâm rút, khuấy nát nó tạo ra tiếng nước vang phụt phụt.

Cơ thể của Trần Diễn Hâm bị đâm tới lắc lư liên hồi, nảy hai bầu vu mềm mại vào trong miệng của Ninh Phàm. Ninh Phàm mυ"ŧ lấy đầṳ ѵút, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, kɧoáı ©ảʍ tê dại lại lan ra khắp cơ thể khiến cho Trần Diễn Hâm phát ra tiếng rêи ɾỉ kí©h thí©ɧ hơn.

“Ha a, ưm ư….”

Trần Diễn Hâm cắn chặt môi dưới không dám nói gì, hai tay cũng bị trói lại đè trên giường không thể động đậy.

Cậu trông như một con cá nhỏ đuôi bạc nằm trên thớt gỗ mặt người ta mổ xẻ, mà Ninh Phàm chính là người cầm con dao rọc hết từng miếng vảy của cậu ra, vừa đau vừa ngứa.

“Ha a…”

Thật sự không nhịn được nữa cứ sợ mình sẽ kêu thành tiếng nên Trần Diễn Hâm chủ động nhào qua hôn lấy Ninh Phàm, cậu mong là làm vậy có thể chặn tiếng của mình lại được. Cái áo trói chặt cậu nãy giờ cuối cùng cũng được gỡ ra, cậu duỗi hai cánh tay thon dài trắng nõn ra ngoắc lên cổ của Ninh Phàm, bờ môi mềm mại chủ động dâng lên cái hôn càng khiến cho Ninh Phàm hứng hơn nữa.

Ninh Phàm đảo khách thành chủ luồn lưỡi vào trong khoang miệng của đối phương hôn thật mạnh bạo, Trần Diễn Hâm bị hắn hôn tới ngửa cổ ra đằng sau, hít thở không thông. Cơ thể cậu vẫn còn đang bị dư∆ng vật bự bên dưới ch|ch tới nảy lên liên hồi, cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khiến cậu không nhịn được bật khóc lần nữa, nước mắt không ngừng nhỏ giọt xuống.

“Nhanh quá… Ninh Phàm… Chậm, chậm một chút… Sẽ hỏng mất…”

Trần Diễn Hâm sợ hãi siết chặt lấy cổ của Ninh Phàm, cậu không còn chút sức lực nào để giãy dụa nữa rồi, cũng bị kɧoáı ©ảʍ tê ngứa trong @m đạo làm cho mất đi hết suy nghĩ phản kháng. Bây giờ chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn cầu xin, muốn nhẹ lại một chút, nhẹ một chút nữa.

Ninh Phàm còn lâu mới thèm nghe lời cậu, hắn chỉ nghe theo bản năng của mình đè cậu lại rồi điên cuồng nắc dư∆ng vật của mình vào trong. Hắn bóp lấy vòng eo nhỏ của Trần Diễn Hâm, dư∆ng vật đâm rút mạnh bạo như máy giã. Đột nhiên đỉnh mạnh vào trong một cái, hắn ôm lấy người trong lòng rồi cùng nhau lêи đỉиɦ. Từng đợt t|nh dịch không ngừng trào ra, vã thẳng vào trong vách thịt mẫn cảm. Trần Diễn Hâm bật khóc thành tiếng, cơ thể run lên không ngừng, tiếng thở dốc và tiếng mắng chửi hỗn loạn với nhau, vừa không hung dữ mà trông nhõng nhẽo đáng yêu vô cùng.

“Cậu, cậu quá… quá vô lý rồi.” Trần Diễn Hâm hít hít mũi, khóc thút thít không ngừng. Còn đang định mắng tiếp thì cây gậy dưới người lại bắt đầu trướng to lên.

Ninh Phàm cắn lấy bầu vu" hồng hồng của cậu, nương theo t|nh dịch nóng hổi tiếp tục đâm vào ch|ch cái huyệt chặt chẽ ướt mềm này. Thịt mềm đỏ hồng bị gân xanh nhô lên trên dư∆ng vật của hắn kéo theo ra ngoài, từng chút t|nh dịch trắng đυ.c cũng trào theo khe hở. Trần Diễn Hâm tức chết rồi, cậu ra sức véo lấy tay của hắn nhưng lại phát hiện ra nó cứng ngắc, vừa tủi thân vừa tức giận nên lại không nhịn được thở dốc mắng người.

“Cái đồ cầm thú, khốn nạn! Ha a… A ưm… Hưm ưm…”

Ngay sau đó âm thanh đã bị đâm cho vỡ vụn, động tác ra vào càng lúc càng nhanh. Nước da^ʍ vào t|nh dịch hoà vào nhau ọc ra khỏi khe thịt nhỏ hẹp dính hết lên bên đùi, một chút xíu lông m@o kia bị thấm ướt nhẹp óng ánh dưới ánh trăng sáng.

Hạt l€ bị đâm tới ngã trái ngã phải, mép thịt bị l°ng mu rậm rạp đen cứng ma sát tới nóng hổi. Trần Diễn Hâm cảm giác lớp da bên trong đùi của mình nóng rực, l°ng mu đâm vào khiến cho m°ng cậu ngứa ngáy. Cậu mượn ánh trăng nhìn xuống nơi hai người đang kết hợp, dư∆ng vật màu đỏ không ngừng cắm rút trong huy∆t mềm, trên thân gậy thịt trơn bóng ướt sũng dính đầy nước d@m lóng lánh dưới ánh sáng khiến cậu thẹn thùng tới đỏ bừng mặt.

“Huhuhuhu kh-không muốn nữa… Kh-khó chịu quá…” Trần Diễn Hâm cảm thấy @m đạo của mình lần đầu tiên tiếp nhận hoan ái kiểu này, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã phải chịu thêm lần thứ hai. Quá khó chịu rồi, vừa ngứa vừa tê, cây dao thịt kia ma sát tới bên trong sắp cháy rồi. Cậu van nài Ninh Phàm tha cho cậu, nước mắt rơi tí tách: “Ninh Phàm, Ninh Phàm, anh trai tốt bụng ơi cậu tha cho tôi đi mà…”

“Còn nói chia tay không?” Ninh Phàm cắn môi Trần Diễn Hâm, bên dưới lại hung hăng ch|ch vào mơ hồ cảm nhận được một cái lỗ nho nhỏ như là vị trí của tử c∆ng. Hắn nhịn không được đâm vào đó một chút, Trần Diễn Hâm lập tức phát ra âm thanh mị hoặc hơn, cả người mềm nhũn hết cả ra.

“Tôi, tôi chỉ là giả vờ thôi mà, cũng, cũng đâu phải là bạn gái cậu thật đâu… Chắc chắn là không tính rồi…” Trần Diễn Hâm còn lâu mới thèm đi trêu chọc Ninh Phàm làm gì, ba mẹ của cậu đều đang ở nhà mà cái tên này còn dám cưỡиɠ ɧϊếp cậu kia kìa. Giờ mà thành người yêu thật thì chắc hết cứu luôn quá: “Cậu, cậu tha cho tôi đi mà, tôi xin lỗi cậu… Aaaaaaaaa!”

Không kịp đề phòng bị cái qυყ đầυ thô to kia đâm thẳng vào trong miệng tử c∆ng, ch|ch vào huyệt thịt còn mềm mại hơn trước kia nữa. Trong này vừa chặt vừa mềm, sướиɠ tới suýt chút nữa là Ninh Phàm đã bắn ra luôn nên chỉ dám đâm nhẹ ngắt quãng từng chút.

“Ha a… A ưuuuuuuuuu…” Trần Diễn Hâm đột nhiên bị kɧoáı ©ảʍ bao trùm hết cả cơ thể, cả buổi trời vẫn chưa kịp phản ứng lại rồi sau đó lại nhanh chóng bị kí©h thí©ɧ tới khóc lên: “Sâu, sâu quá rồi, không muốn… Huhuhuhu…”

Ninh Phàm buông Trần Diễn Hâm xuống, lót một cái gối dưới eo cậu rồi nhấc hai chân lên khiến cả người cậu như đang lơ lửng trên không trùng, hắn giã liên tục vào trong, ch|ch vào nơi sâu nhất trong tử c∆ng. Quy đ@u thô to bị kẹt vào trong miệng tử c∆ng khó tách ra ngoài, chỉ là không ngừng ma sát thịt mềm mẫn cảm.

“Quá, quá… Huhuhuhuhu….” Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ đã bị ch|ch vào trong tử c∆ng, sao mà Trần Diễn Hâm chịu nổi. Cậu sụp đổ bật khóc thật lớn, bả vai run rẩy dữ dội. Hai mắt cậu mờ nhoà, chỉ nhìn thấy được bóng dáng to lớn của Ninh Phàm không ngừng nắc xuống. Cậu sợ hãi xoay người muốn chạy trốn nhưng lại bị đè mông vào @m vật lại. Cuối cùng vẫn bị kéo trở lại, bị kẹt trên cây dư∆ng vật kia cứng ngắc không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động chịu đựng hoan ái mãnh liệt.

Không biết qua bao lâu, Trần Diễn Hâm cũng khóc mệt rồi, giọng nói khản đặc. Cậu cảm giác được Ninh Phàm dừng động tác lại ngậm lấy đầu vu" cầu bu" mυ"ŧ, sau đó lại đến bên môi rồi hôn rơi giọt nước mắt của cậu, dịu giọng hỏi: “Còn chia tay nữa không?”

Trần Diễn Hâm làm gì dám nữa, hùa theo lia lịa: “Kh-không chia nữa, huhuhuhu… Cậu, cậu đừng làm nữa, khó chịu quá…”

Ninh Phàm gẩy gẩy dư∆ng vật cư∆ng cứng của cậu, ngược lại cũng không vạch trần cậu mà thả chậm tốc độ lại để cậu thoải mái hưởng thụ cảm giác làʍ t̠ìиɦ.

Cả đêm này Trần Diễn Hâm bị lật qua lật lại ch|ch liên tục, giọng của cậu đã tắt luôn rồi nên không thể làm ồn tới ba mẹ được nữa, chỉ có thể không ngừng bị ch|ch thôi. Lúc mơ màng cậu chỉ nhớ được mình đã ngất đi rồi lại bị ch|ch tỉnh dậy, tinh lực của Ninh Phàm vẫn tràn đầy hệt như một con quái vật vậy.

Cậu không bao giờ dám xem thường thực lực của con mọt sách Ninh Phàm nữa đâu.

Sáng hôm sau Ninh Phàm thức dậy trước. Hắn thu dọn đống quần áo bẩn và khăn giấy vo thành một đống trên sàn nhà, xong xuôi còn đi nấu bữa sáng với mẹ Trần.

Mẹ Trần quá thích đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi này rồi nên cứ khen hắn mãi, còn muốn mắng Trần Diễn Hâm nữa.

Nhưng mà Ninh Phàm không cho mẹ Trần cơ hội đó, hắn tự mình bưng bữa sáng đem lên phòng cho Trần Diễn Hâm ăn. Dù sao cậu cũng bị giày vò cả đêm rồi nên không còn sức lực gì để trả lời mẹ Trần nữa chứ đừng nói là ngồi dậy.

Vừa hôn vừa dỗ dành hồi lâu Trần Diễn Hâm mới chịu mở mắt ra, cậu vừa nhìn thấy Ninh Phàm là lại nhịn không được chửi: “Thằng ch° đẻ, sao tên khốn nhà cậu vẫn còn ở đây nữa!”

Giọng nói không còn trong trẻo, êm tai như hôm trước nữa mà vừa khàn vừa đυ.c, khó nghe như một đống vụn cưa vậy. Trần Diễn Hâm sắp tức chết rồi, nhịn không được chửi tiếp: “Tại cậu hết, khó nghe chết mất rồi, huhuhuhu…”

Lại khóc mất rồi…

Ninh Phàm lấy khăn giấy qua lau cho cậu, sau đó lại bưng cháo đưa cho: “Ăn trước đi, ăn xong rồi mới có sức mắng, ngoan.”

“Ăn cái đéo!” Trần Diễn Hâm đẩy Ninh Phàm ra nhịn không được tát hắn một cái, thấy hắn không có phản ứng gì thì lại bắt đầu sợ, giọng run run nói: “Cậu, cậu…”

Bên má Ninh Phàm đau rát nhưng hắn vẫn mỉm cười như cũ, không hề tức giận. Hắn biết tối qua Trần Diễn Hâm đã phải chịu tội nên nổi nóng một chút là rất bình thường, thân là bạn trai thì phải tha thứ cho cậu. Thế là hắn múc một muỗng đưa đến bên môi cậu, dỗ dành nói: “Ăn một chút đi, không thôi sẽ hại tới cơ thể đó.”

“Cơ thể của tôi còn chả phải do cậu hại còn gì, mẹ nó cậu còn giả vờ cái đéo gì, hừ!” Trần Diễn Hâm tủi thân muốn chết, còn tủi thân hơn cả hồi nhỏ bị mẹ đánh một trận nữa. Nước mắt cậu rơi xuống lã chã, hận không thể đánh chết Ninh Phàm thì thôi.

“Lỗi của anh, em đánh anh bớt giận cũng được nhưng vẫn phải ăn chút đồ.” Ninh Phàm nắm lấy tay của Trần Diễn Hâm đập lên mặt mình, dịu dàng khuyên cậu, hoàn toàn không có chút tức giận nào, đểu cáng hệt như trên mạng trông bất thường vô cùng.

Trần Diễn Hâm do dự một chút rồi vẫn ngoan ngoãn ăn cháo. Ăn no bụng rồi thì lại nằm ườn ra trên giường, sai sử Ninh Phàm làm bài tập với giặt đồ cho mình.

Ninh Phàm vui lòng phục vụ, không hề oán hờn cậu nào.

Trần Diễn Hâm lại nói: “Bụng của tôi trướng quá, tại cậu hết đó, đút nhiều thế làm gì chứ!”

Ninh Phàm ngồi xuống xoa bụng giúp cậu, vừa xoa vừa dỗ dành: “Tại anh đút nhiều quá rồi, nếu không thì Tiểu Diễn cũng không khó chịu thế này, lỗi của anh cả.”

“Hứ.” Trần Diễn Hâm hơi hơi đắc ý, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện tên này vậy mà là bạn trai mình thì lại thấy hơi kì kì, vậy nên bảo: “Tôi bảo cậu này, dùng ảnh lừa cậu yêu qua mạng đúng là tôi sai nhưng mà cậu giày vò tôi cả đêm rồi, hai chúng ta coi như hoà đi, không tính toán nữa.”

Ninh Phàm không nói gì nhưng động tác xoa bụng dừng lại.

Trần Diễn Hâm còn tưởng là mình nói chưa rõ nên nói tiếp: “Là kiểu mà hai chúng ta không còn nợ gì nhau nữa, sau này cậu vẫn là Ninh Phàm còn tôi vẫn là Trần Diễn Hâm. Giữa hai chúng ta lại quay về như lúc đầu, đừng có nghĩ tới chuyện yêu đương gì nữa. Với lại chúng ta cũng chưa từng bên nhau ngày nào mà nên chia tay thì cứ chia tay thôi, cậu đừng xoắn xuýt quá.”

“Chia tay…” Ninh Phàm nói gằn từng chứ, đè Trần Diễn Hâm xuống dưới người. Ngón tay hắn lại sờ vào nữ huy∆t sưng đỏ kia, cắn lấy vành tai cậu hỏi: “Tiểu Diễn muốn chia tay với anh sao?”

“Đúng, dù sao cũng phải tách ra!”

“Không được!” Ninh Phàm lột quần Trần Diễn Hâm ra, không quan tâm tới ba Trần và mẹ Trần vẫn còn bên ngoài, dán dư∆ng vật vào giữa hai chân cậu.

“Ninh Phàm cậu đừng như vậy mà!” Trần Diễn Hâm sắp khóc rồi, cửa còn chưa khoá lại, @m vật cũng sưng rồi mà sao Ninh Phàm lại xúc động vậy chứ, giống hệt như bị t|nh trùng xộc đầy óc vậy.

Cuối cùng trong khoảnh khắc dư∆ng vật đâm vào trong nữ huy∆t kia, Trần Diễn Hâm nhịn không được khóc lên xin tha: “Tôi sai rồi, sai rồi, không chia tay, không chia tay. Cậu mau rút ra đi, đau quá à, huhuhuhu…”

“Tiểu Diễn ngoan, mãi mãi không được nói chia tay, nếu không anh sẽ nhốt em lại đó.”

Tên biếи ŧɦái chết tiệt!
« Chương TrướcChương Tiếp »