Chương 6.1

Mọi người cạn ly, không ai nhắc tới những chuyện đã qua, nhưng Văn Đường không nhịn được nói: “Cảm ơn các anh không tính toán những hiềm khích trước đó! Em xin cạn một ly.” Chỉ ngửa đầu lên một lần, cậu uống cạn cả cốc bia.

Chu Cảnh Nguyên nói: “Văn Đường cậu học hư rồi, biết rõ anh phải lái xe, mà cậu cứ uống một cốc rồi một cốc thế này, rõ là muốn anh thèm chết mất thôi!”

Mọi người hùa theo cười nói: “Cứ để anh thèm đấy, ai bảo anh mua xe trước cơ?”

Nghe vậy, Chu Cảnh Nguyên cúi đầu, nặn mấy giọt nước mắt chua xót, “Anh mua xe còn không phải là để phục vụ mấy người à! Kết quả thì sao, hóa ra đây lại là lỗi của anh à?”

“Trông em giai tội nghiệp chưa kìa.” Trần Tri Nhiên giả vờ duỗi tay qua, bị Chu Cảnh Nguyên đập cho rụt về, “Biến biến biến.”

“Diễn tiếp đi, sao không diễn nữa?”

Chu Cảnh Nguyên nói: “Chỗ này đã có một diễn viên lão làng rồi, không tới phiên em”

Trang Ngạn Minh đang yên đang lành ăn thịt tự dưng nằm không cũng trúng đạn.

Cơm nước no nê, dọn dẹp bàn, giúp đỡ rửa chén xong xuôi, mọi người ngồi không ra ngồi mà cắm rễ trên sô pha, hỏi vu vơ: “Út này, tiếp theo em tính làm gì?”

Năm người bọn họ làm chung một công ty, chuyện Văn Đường không đồng ý tới công ty họ, họ đã nghe Chu Cảnh Nguyên kể.

Văn Đường ôm gối, lắc đầu, “Chưa nghĩ ra.” Từ lúc cậu xuyên về đến giờ vẫn chưa có thời gian rảnh để nghĩ về vấn đề này.

Chu Cảnh Nguyên nhìn quanh phòng ở, “Tinh Ninh có nói bao giờ em phải dọn đi chưa?” Em út và Tinh Ninh đã chấm dứt hợp đồng, Tinh Ninh chắc chắn sẽ không để cậu tiếp tục ở lại đây.

Những người khác cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

Văn Đường nói thật: “Phải dọn đi trong 3 ngày.”

Mọi người nghe xong, mày nhíu lại.

Chu Cảnh Nguyên nói: “Hay dọn qua chỗ anh này? Nhà anh còn một phòng trống, ba mẹ anh cũng quen em, em muốn qua, bọn họ mong còn không kịp.”

Trong sáu người, chỉ có Chu Cảnh Nguyên là người bản địa, bốn người còn lại từ nơi khác tới thuê phòng ở ghép.

Văn Đường dịu dàng nói: “Ở lại một hai ngày còn được, nhưng lâu dài thì phiền mọi người lắm, em vẫn còn chút tiền trong tay, định thuê phòng ở riêng.”

Chu Cảnh Nguyên khuyên nhủ: “Gì mà thuê phòng nữa, giờ em không có thu nhập, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”

“Luôn có cách.” Văn Đường nói: “Em có thể viết code cho người ta ở trên mạng mà!” Vậy thì quanh năm đều có thu nhập, chỉ là đầu vào không ổn định, lúc thì một ngày chạy mấy đơn liền, lúc thì mấy ngày một đơn cũng không có.

Bọn họ đều biết, do tình cảnh hiện tại của Văn Đường, chỉ có thể làm như vậy.

Mọi người vắt hết chất xám giúp cậu suy nghĩ xem còn công việc gì có thể nhận qua mạng không, Văn Đường bỗng sáng mắt lên, nói: “Phải rồi, em còn có thể đi giao đồ ăn, dù sao mang mũ bảo hiểm khẩu trang xong thì cũng chẳng ai nhìn ra.”

Mọi người đồng loạt phản đối. Những khu nhà xa hoa một chút, muốn đi vào đều phải bỏ mũ bỏ khẩu trang. Họ cho rằng cậu không nên lộ mặt ở thời điểm hiện tại, đợi thêm một hai năm nữa, cộng đồng mạng quên dần đi đã, không tới nỗi luôn chạy theo hít drama như bây giờ, lúc đó cậu ra ngoài cũng không muộn.

Không được lộ mặt, nghe vậy Tào Giác chợt nghĩ ra sáng kiến, “Út này em chơi Vương Giả Vinh Diệu rất giỏi mà đúng không? Giọng nói cũng dễ nghe, vậy em đi làm người chơi game chung ấy! Kiểu một ván tính bao nhiêu đó tiền gì đó.” Em út bình thường không chơi nhiều game, nhưng thao tác rất tốt, có năng khiếu, lên rank rất nhanh.

“Người chơi game chung?” Văn Đường chưa nghe qua bao giờ, nhưng xem ý trên mặt chữ, hẳn là cần phải khéo ăn nói mới được.

Những người còn lại thì biết chút ít, Chu Cảnh Nguyên là người đầu tiên phản đối: “Út nó chơi game giỏi, nhưng muốn làm người chơi chung, không chỉ cần giọng dễ nghe, còn phải giành order, phải biết nói chuyện phiếm, lại cần phải vui tính, mà tính thằng út như này, em nghĩ coi em ấy làm được không?”

Tào Giác phản bác: “Sao lại không được? Thử trước đi, chuyện gì cũng phải thử một lần mới biết được chứ? Cứ lo trước lo sau, do dự mãi thế này, đồ ăn cũng nguội cả.”

Chu Cảnh Nguyên dù thế nào cũng không đồng ý: “Thay vì làm người chơi game chung, làm game streamer còn hơn.”

Tào Giác không vui, “Anh ba này, anh có thành kiến với người chơi game chung à?”

Chu Cảnh Nguyên: “Anh không có thành kiến với người chơi chung, mà là với khách hàng.”

Tào Giác không khoan nhượng, “Khách hàng thì làm sao?” Y cũng từng thuê người chơi chung rồi.

Chu Cảnh Nguyên: “Nếu khách hàng đưa ra yêu cầu quá đáng, liệu thằng út có nên đồng ý hay không?”

Tào Giác truy hỏi đến cùng, “Yêu cầu gì mà quá đáng? Chơi game thôi thì có thể có yêu cầu gì?”

“Em có chừng mực không có nghĩa là người ta cũng có.” Chu Cảnh Nguyên kiên quyết phản đối là có lý do, một em họ của anh từng làm người chơi game chung trong một tháng. Từng than với anh một ít chuyện đã gặp trong công việc, có khách hàng nam sẽ yêu cầu người chơi chung gọi chồng ơi, còn muốn người ta giả giọng gì đó, chuyện này cũng bỏ qua được, nhưng còn có chuyện quá đáng hơn, từ lúc gặp phải thì em họ của anh không làm người chơi chung nữa, bảo là quá buồn nôn.

Tào Giác vẫn cho là Chu Cảnh Nguyên nghĩ nhiều, “Nói gì thì nói, dù út nó dính phải yêu cầu quá đáng thì cũng có mất miếng thịt nào đâu. Em ấy là con trai mà, cũng đâu phải con gái.”

Chu Cảnh Nguyên – người nuôi Văn Đường như chíp bông: “…Thời buổi này đàn ông con trai cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là những người giống em út.”

Văn Đường: “Hả?” Nói vậy có ý gì?

Chu Cảnh Nguyên đưa mắt nhìn Văn Đường một cái, sau đó nhanh chóng thay đổi tầm mắt nhìn về phía Tào Giác, “Em dám chắc sẽ không có nam thuê nam để chơi chung?”

Tào Giác buột miệng thốt lên: “Việc này sao em dám chắc được.”

Chu Cảnh Nguyên vỗ đùi, “Vậy thì không được!”

Tào Giác nhíu mày, không thể hiểu nổi, “Không phải…”

Y còn chưa nói xong, Chu Cảnh Nguyên vội vã xen ngang: “Trở lại chủ đề chính, thay vì làm người chơi cùng, anh cảm thấy út nó phù hợp làm game streamer hơn.”

Tào Giác hừ lạnh, “Bộ làm game streamer thì không cần phải vui tính, không cần phải biết nói chuyện phiếm à?”

Chu Cảnh Nguyên nói: “Làm streamer khi live với người xem, nếu có người không đúng mực, út cũng có thể bơ họ đi, nhưng nếu làm người chơi chung, cậu ấy bơ người ta thì làm sao nhận được tiền? Rồi người ta cho cậu ấy đánh giá kém thì sao giờ? Làm sao nhận đơn tiếp được?”

Tào Giác ghét bỏ Chu Cảnh Nguyên, “Game streamer dễ làm chắc? Nếu là trước kia, út chắc chắn có thể, nhưng quan trọng là bây giờ cậu ấy không nên lộ mặt, không lộ mặt, ai mà chịu xem livestream của cậu ấy?”

Chu Cảnh Nguyên nói: “Cũng có những người không lộ mặt mà, làm streamer trọng kỹ thuật, không phải em cũng nói, giọng út dễ nghe à. Khi không lộ mặt, sức hấp dẫn của giọng nói sẽ được phóng đại đến vô hạn, người xem tự tưởng tượng là được.”

Lúc này Triệu Bác Văn hỏi: “Làm game streamer có cần ký hợp đồng không? Lỡ phải ký thì chẳng phải sẽ lộ hết sao?”

Tào Giác hiểu đôi chút về việc này: “Không ký hợp đồng cũng được, chẳng qua tiền nhận được rất ít. Chỉ có thể dựa vào quà tặng người xem gửi, mà trích phần trăm cũng rất thấp, không có lương căn bản, và nếu không lên được top đề cử, để dân mạng nhìn thấy phòng live của út thôi cũng không khác gì mò kim đáy biển. Hơn nữa, muốn mở phòng live cần phải xác nhận thông tin cá nhân, giờ trên mạng phải nhập tên thật vào hệ thống.”

“Bây giờ các nền tảng phát sóng trực tiếp trên top có công ty lớn chống lưng. Nếu streamer không muốn công khai thân phận, chắc họ cũng không tiết lộ đâu.”, Chu Cảnh Nguyên nói: “Giờ út tránh được gì thì tránh, mà trong phòng live út còn có thể quảng cáo có nhận chơi chung, mà người đặt ít nhất cũng đã có hiểu biết đại khái.”

Tào Giác suy nghĩ thêm một chút rồi bổ sung: “Cũng phải, có rất nhiều streamer mới sẽ mở nhiều hoạt động, tặng bao nhiêu tiền hay quà thì có thể làm quản lý phòng, còn có thể ôm đùi đại thần.”

Chu Cảnh Nguyên nịnh nọt: “Nghe được đấy!”

Tào Giác ngẩng cao đầu, vô cùng khoa trương.

Tạm thời không có cách nào tốt hơn, đã bàn xong về việc làm, bây giờ mọi người lại chuyển qua giúp Văn Đường tìm nơi ở.

Mọi người lấy điện thoại ra, tải về các app tìm nhà cho thuê. Nhân lúc tất cả còn ở đây mà cùng nhau tìm giúp Văn Đường, quyết tâm thà thức trắng cũng phải giúp Văn Đường tìm được phòng.

Văn Đường không có yêu cầu nhất thiết gì đối với điều kiện cư trú và khu vực, chỉ có một điều là giá cả phải chăng, dễ chịu một chút.

Nửa giờ sau, bọn họ chốt được một căn, ở ngoại thành, năm mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng vệ sinh, nội thất đơn giản, tiền thuê một ngàn hai* một tháng, thuê trực tiếp từ chủ nhà.

Chú thích:Mục mô tả ghi: phòng không có điều hòa, tủ lạnh, máy giặt và các đồ điện gia dụng khác. Chỉ có máy nước nóng năng lượng mặt trời và quạt điện, một tủ quần áo, một cái giường, một bàn làm việc, một bàn ăn, vài cái ghế. Đã lắp đặt wifi, phòng ở lầu sáu, cũng là tầng cao nhất, không có thang máy lên xuống, dưới thì đang sửa đường, ảnh hưởng đến giao thông.

Văn Đường định liên hệ chủ nhà ngay, lại thấy thời gian đã khuya, không tiện làm phiền, đành đợi ngày mai.

Thoáng cái đã đến mười giờ khuya, Văn Đường tiễn năm người lên đường, nhìn bóng xe của họ rời đi, thật lâu mới quay lại ký túc xá.

Trên mạng xuất hiện một tin liên quan đến Văn Đường nhảy lên hot search Weibo #Văn_Đường_mở_tiệc_mừng_với_bạn_cùng_phòng_đại_học#