Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ăn tối ở cục Cảnh sát, Đường Diễn Sơ tiếp tục bận rộn xử lý vụ án, viết báo cáo.

"Để tôi đưa em về trước." Hắn tới bên cạnh Lâm Mạc nói.

Lâm Mạc: "Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, em tự về được."

Đường Diễn Sơ đang do dự liền nghe thấy tiếng Tiết Trác Lâm: "Sếp, có văn kiện cần anh xem lại một chút."

Lâm Mạc xua xua tay: "Mau đi đi, em về đây."

Nói xong vẫy tay tạm biệt rồi vội xoay người chạy đi. Đường Diễn Sơ đứng ở cửa nhìn theo bóng cậu mãi cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất mới xoay người rời đi.

Lâm Mạc ra khỏi cổng lớn đang định tới trạm xe buýt, một chiếc xe bỗng dừng lại trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Trạm Văn Sương xuất hiện: "Đội trưởng Đường không tiễn cậu về sao?"

Lâm Mạc mân mê cái cằm nộn, nói: "Anh ấy bận quá.

"Lên xe đi, tôi tiễn cậu về?"

"Được!"

Lâm Mạc thành thục mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, sau đó cậu phát hiện Trạm Văn Sương đang kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Mạc nhíu nhíu mày, nghiêng đầu tò mò.

Trạm Văn Sương chậm rãi hoàn hồn: "Tôi nghĩ là cậu sẽ từ chối... như mấy lần trước! Thật tốt quá..."

Cứ như vậy được không... Vĩnh viễn đừng cự tuyệt tôi!

Xe khởi động rời bánh.

Trong cục Cảnh sát.

Đoạn Vũ hỏi: "Lâm đại sư về rồi sao? Không nhìn thấy cậu ấy a?"

Lý Việt Minh: "Về từ lâu rồi, tôi nhìn thấy cậu ấy ngồi xe giáo sư Trạm lúc trước... Ơ!! Sếp anh đi đâu vậy? Không phải nói hôm nay phải thức xuyên đêm hoàn thành báo cáo sao...? Sếp..."

Cửa đóng sầm mạnh mẽ. Đoạn Vũ cùng Lý Việt Minh khó hiểu nhìn nhau.

"Sếp làm sao vậy? Đột nhiên dọa người như thế?"

"Tôi cũng không rõ nữa..."

...

Xe dừng lại dưới cầu thang nhà trọ, Lâm Mạc vẫn đang mải mê ngắm nhìn Trạm Văn Sương, sau đó cậu rời mắt lúng túng: "Cảm ơn... Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi... Lái xe chú ý an toàn, ừm... Ngủ ngon."

Cậu vừa bước xuống xe liền nghe thấy tiếng đóng cửa ghế lái.

Trạm Văn Sương đứng cách cậu một khoảng mấy mét, một tay đút túi, dáng người cao ráo chân thon dài. Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng toát ra sự lạnh lùng, gắt gao bao phủ trên người Lâm Mạc, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hôm nay em cứ nhìn tôi suốt, có chuyện gì vậy?"

Lâm Mạc: "Lúc chiều anh cũng nhìn tôi suốt không phải sao?"

"Không hề."

Kỳ quái, nếu không phải anh nhìn chằm chằm tôi, làm sao biết được tôi đang nhìn trộm anh?

Cậu giấu tay ra sau lưng, một bộ dạng trẻ nhỏ mắc lỗi: "Tôi không hề nhìn anh nha."

"Nói dối."

Trạm Văn Sương bước nhanh tiêu sái tiến tới trước mặt Lâm Mạc, vòng tay qua eo cậu chống xuống thành xe, một tư thế ép người không cho chạy trốn: "Em rõ ràng vẫn luôn nhìn tôi, khiến cho tôi không thể ngừng nghĩ về em, đây là lỗi của em!"

Hơi thở hắn dồn dập khó kiềm chế, khuôn mặt luôn tái nhợt cũng hiện lên hai mạt hồng trên gò má. Hắn nâng một tay mân mê làn da cổ của Lâm Mạc, cảm nhận được nhịp đập trong mạch máu, một chân hắn chen vào giữa hai chân cậu.

Lâm Mạc lấy hết dũng khí điều chỉnh lại tư thế, khuôn mặt cậu đỏ như tôm luộc.

"TƯỚC ÂM" là phách điều khiển "du͙© vọиɠ" của con người...

Cậu nâng hai tay đặt trên vai Trạm Văn Sương, muốn đẩy người ra. Hắn ta thoạt nhìn gầy yếu lại có sức áp chế vô cùng mạnh mẽ, l*иg ngực hắn bởi vì đang dùng lực mà hiện ra rõ nét đường viền cơ bắp.

"Tiểu Mạc..." Hơi thở Trạm Văn Sương nóng rực phả lên cổ Lâm Mạc, giọng nói sát bên tai "Tôi có thể trở thành người thân thiết nhất với em được không? Giữa chúng ta không còn khoảng cách nào có được hay không...?"

Lâm Mạc mở to hai mắt sửng sốt.

Cái gì mà không còn khoảng cách?

Cậu xấu hổ nện một đấm lên l*иg ngực Trạm Văn Sương. Hắn ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu, đưa tới bên môi đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay, đôi mắt đen kịt: "Em vẫn luôn nhìn lén tôi, làm cho tôi tưởng rằng... trong lòng em có cảm giác đặc biệt với tôi."

"Tôi... Em... Em không nhìn lén!"

"Nói dối, trẻ nhỏ không nên học thói xấu!"

Lâm Mạc càng đỏ mặt dữ dội: "Anh cũng nói dối... Nếu anh không nhìn làm sao biết được em đang..."

"Tôi đang nhìn em đây..."

Trạm Văn Sương kéo cánh tay cậu đặt lên vị trí trái tim trên ngực trái: "Tôi vẫn luôn nhìn em, không phải chỉ một buổi chiều, không phải chỉ một ngày hai ngày hay nửa tháng... Tôi sẽ luôn nhìn em!"

Trái tim trong l*иg ngực nhảy điên cuồng, hai vành tai đỏ ửng, ánh mắt như phản chiếu trời sao lấp lánh, cả người hắn toát ra khí chất cấm dục mê người, nhưng lại câu dẫn Lâm Mạc đến ngứa ngáy tâm can.

Người này thả thính chuyên nghiệp quá!

Lâm Mạc nhũn cả chân.

Cậu cố gắng đẩy hắn ra, hổn hển nói: "Muộn rồi, anh mau về đi, em muốn đi ngủ..."

"Đã hôn môi chưa?"

"Cái gì?"

Trạm Văn Sương đưa ngón tay cái mân mê cánh môi của Lâm Mạc, nhịn không được gằn giọng: "Tôi hỏi em, đã cùng anh ta hôn môi hay chưa?"

"Lần trước ở huyện Lĩnh tôi nhìn thấy em hôn lên má anh ta..." Nói xong hắn cúi người thơm lên gò má Lâm Mạc, ôn nhu mà khắc chế.

Hiện tại hắn đã hiểu ra, bực bội trong lòng khi đó kỳ thật là ghen tị.

Lâm Mạc toàn thân phát sốt, nhiệt độ trên mặt cao khó tả, giãy dụa muốn nói chuyện đàng hoàng: "Buông ra, em... em... Ưm!

Người trước mặt không do dự áp sát dán lên... Đầu lưỡi mềm mại đảo qua...

Hai trái tim cùng đập nhanh như muốn nảy ra khỏi l*иg ngực.

Ngay lúc này, tiếng phanh chói tai vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa xe mạnh bạo. Giây tiếp theo, Trạm Văn Sương bị hung hăng đánh văng ra sau, hắn lảo đảo vài bước mới giữ được thăng bằng đứng thẳng lại.

Đường Diễn Sơ khí thế kinh hồn, ánh mắt như tóe ra lửa.

Trạm Văn Sương hơi nhếch khóe miệng, khẽ cười một tiếng: "Đây là lần đầu tiên của em ấy..."

Lâm Mạc: "..."

Đường Diễn Sơ l*иg ngực phập phồng, âm thanh đè nén: "Chúng ta quen biết 3 năm, đã hợp tác ăn ý bao nhiêu vụ án, hiểu nhau rõ như thế... Cậu, đừng nói là cậu không nhìn ra tôi đối với em ấy..."

"Thì sao?" Trạm Văn Sương thản nhiên nói "Tình cảm không có thứ tự đến trước đến sau, chúng ta vừa có thể là bạn bè, vừa có thể là tình địch."

Lâm Mạc: Không... không, hai người vốn là một mà!

Đường Diễn Sơ sắc mặt âm trầm: "Cậu nhất quyết muốn tranh giành với tôi?"

"Tại sao không phải là cậu tranh giành với tôi?" Trạm Văn Sương một chút cũng không lùi bước.

Hai nam nhân anh tuấn hung hăng trừng nhau như hai con sói đầu đàn đang bảo vệ lãnh thổ, mà Lâm Mạc hiện giờ đứng ở giữa, ngây ngốc như dê con ngon miệng.

Lâm Mạc há miệng thở dốc: "Em..."

"Tiểu Mạc, em về nghỉ trước đi." Đường Diễn Sơ nói.

Trạm Văn Sương cũng quay đầu trìu mến: "Ngủ ngon, Tiểu Mạc."

Lâm Mạc chần chừ một lúc, sau đó dứt khoát cất bước rời đi. Đi được vài bước lại ngoái đầu trộm quan sát, cũng may bọn họ không hề động thủ, chỉ đơn giản nói vài câu liền lên xe mỗi người một hướng.

"Àiiiii... " Lâm Mạc phiền muộn thở dài.

Hiện tại khó xử rồi đây... sau này sợ là sẽ còn khó nữa.

...

Sáng hôm sau Lâm Mạc thức dậy sớm, hôm nay cậu cần phải tiễn Hướng Ngữ Như về S thị.

"Lâm ca, sao quầng mắt anh như gấu trúc vậy?" Hướng Ngữ Như ngạc nhiên nói.

Lâm Mạc: "Ừm, hôm qua ngủ không ngon, tôi gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ."

Trong mơ có 9 nam nhân đang đang chế trụ cậu... Nghĩ lại Lâm Mạc không khỏi rùng mình hoảng sợ.

Hướng Ngữ Như: "???"

Cậu vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần, gượng cười nói: "Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi, không phải sự thực ha ha..."

Một A Lăng đã đủ dằn vặt cậu rồi... Phải mau nghĩ cách để hai hồn bảy phách tập hợp hoàn chỉnh mới được.

Hướng Ngữ Như nói: "Lâm ca, tôi đang định thi Đại học ở Kinh thị, cha mẹ cũng đồng ý rồi, bọn họ sẽ chuyển công tác lên đây."

Lâm Mạc cười nói: "Tốt quá, cố gắng học tập nhé, sắp tới kỳ thi rồi."

Cùng người nhà Hướng Ngữ Như chia tay từ biệt, cậu nghĩ bụng hay là hôm nay cúp một buổi điểm danh tại Cục Cảnh sát đi thôi, cậu chưa hết sợ a...

Lâm Mạc quyết định đến tập đoàn Duệ Tinh, tranh thủ tìm hiểu vết bớt trên người Tịch Tấn Khiêm.

...

Đứng trong đại sảnh, cậu gọi vào số điện thoại cá nhân của Tịch Tấn Khiêm, chuông reo hai hồi đã bắt máy.

Lâm Mạc: "Ừm, tôi là..."

(edit bihyuner. beta jinhua259)

"Lâm đại sư..." Tịch Tần Khiêm có vẻ rất phấn khởi: "Cậu tới tìm tôi sao? Đang ở đâu?"

"... Tôi đang đứng dưới sảnh a."

"Được, chờ tôi hai phút, tôi xuống đón cậu."

"Không cần đâu tôi có thể tự..." Chưa dứt lời điện thoại đã bị ngắt.

Quả thật chưa đầy hai phút Tịch Tấn Khiêm đã xuất hiện. Nhân viên xung quanh khϊếp đảm: "Tịch tổng thân chinh xuống đây có việc gì vậy???"

"Ôi trời, Tịch tổng tự xuống đón cậu thanh niên kia sao? Cậu ta là ai thế? Vì sao phải đón tiếp long trọng vậy?"

"Cùng nhau đi thang máy tổng tài??? Vãi..."

Sau khi vào thang máy, Tịch Tấn Khiêm nói: "Trước cậu cứ chờ ở phòng nghỉ của tôi, tôi đang có cuộc họp."

Lâm Mạc kinh ngạc, bỏ dở cuộc họp để xuống đón cậu sao?

"Không sao không sao, tôi chờ được."

Thang máy dừng lại ở tầng 25, thư ký báo cáo: "Tịch tổng, đã chuẩn bị đầy đủ."

Tịch Tấn Khiêm vuốt cằm: "Được, đi xử lý công việc của cô đi."

Sau khi thư ký rời đi, Lâm Mạc được dẫn vào phòng nghỉ của hắn, lúc này cậu mới hiểu bọn họ vội chuẩn bị cái gì: một bàn đồ ăn vặt, bánh kẹo điểm tâm, trà nước hoa quả đủ chủng loại.

"Sợ cậu nhàm chán, có thể xem TV giải trí." Tịch Tấn Khiêm đem điều khiển từ xa đưa cho Lâm Mạc.

Hắn một chút cũng không giống bề ngoài lãnh khốc xa cách, ngược lại vô cùng ân cần chu đáo.

Chờ Tịch Tấn Khiêm đi rồi, Lâm Mạc vui vẻ sà xuống hưởng thụ. Không hổ là 1 phần 10 của A Lăng nha, đối xử với cậu thật tốt.

Trong phòng là khung cảnh yên vui, còn nhóm chat của công ty thì bùng nổ:

[Đm đm đm vụ gì vậy? Tịch tổng hôm nay bị làm sao vậy? Ngài ấy không phải ghét nhất ăn vặt trong công ty sao? @Tiểu Nhã vì sao lại ôm một đống đồ ăn lên vậy???]

[Không phải để Tịch tổng ăn đâu... Người đến còn phải tự xuống đón, nhìn vậy mà không hiểu à?]

[Không thể tin được...]

[Không dám tin nữa...]

[Thư ký Tiểu Nhã: Vị trên lầu thực sự đáng yêu lắm, nhìn rất nhu thuận. Tịch tổng đang thảo luận một hợp đồng quan trọng với Hội trưởng Giải Chước, sau khi nhận được điện thoại liền lập tức tạm dừng cuộc họp tự mình đi xuống.]

...

Lâm Mạc thong thả nếm hết các món trên bàn, lại uống hết một lon nước trái cây đắt tiền, sau đó cậu muốn đi giải quyết nỗi buồn!

Tầng 25 chỉ có một buồng WC, trang hoàng xa hoa lộng lẫy đến nỗi nếu không nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn, Lâm Mạc cho rằng cậu đang đi vào phòng khách sạn 5 sao.

Xong xuôi thủ tục, cậu lấy la bàn trong bao hành lý ra, mặt trên đã có 3 chữ được nhuộm thành màu đỏ tươi, còn lại 6 chữ...

Àiiiii... vẫn còn 6 mảnh nữa.

"Ồ là cậu sao?"

Một nam nhân cao lớn tựa vào cạnh cửa, nhìn từ trên xuống đánh giá Lâm Mạc. Mái tóc hắn đen bóng, trên trán vài sợi tùy ý rủ xuống, thần thái cao cao tại thượng, lại có chút câu nhân.

Tuy rằng đang cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sự nguy hiểm ẩn bên trong đôi mắt.

Lâm Mạc nhìn hắn có chút quen mắt.

Còn đang suy nghĩ mông lung, hắn lại tiếp lời: "Chính là người khiến cho Tịch tổng bỏ dở cuộc họp, tự mình xuống đón?"

"Tôi khó khăn lắm mới thu xếp được chút thời gian qua đây mở cuộc họp, Tịch Tấn Khiêm thì hay rồi, giống như không coi tôi ra gì..."

Hắn ta cười lạnh, nâng chân tiến về phía Lâm Mạc.

Ơ kìa, anh là ai?

Lâm Mạc thần tình nghi hoặc nhíu mày, cậu có cảm giác mình đã gặp người này đâu đó...

Ở đâu ở đâu...?

A--- Đúng rồi, buổi tiệc lần trước!

"Anh là Giải Chước?"

Hội trưởng EW, chính là chủ tịch của hệ thống hội trường thiết kế như muốn mù mắt.

"Ồ? Cậu nhận ra tôi sao?"

Giải Chước đã đứng trước mặt cậu, ánh mắt dừng lại trên cái la bàn kỳ quái: "Đây là cái gì vậy?"

Lâm Mạc lười trả lời, cậu nhận được tín hiệu "không có hảo ý" phát ra từ trên người kẻ này, đang muốn xoay người rời đi liền bị bắt lấy cổ tay.

Lâm Mạc xoay người giật tay ra, nhíu mày có vẻ bất bình: "Anh làm gì vậy?"

Giải Chước nhướn mày, ánh mắt có chút hưng phấn, hắn liếʍ môi: "Cậu tên là gì?"

"Vì sao tôi phải khai tên với anh?"

"Sao lại không nói, nhìn tôi không đẹp mắt sao?" Giải Chước chỉ chỉ tay lên mặt mình.

Lâm Mạc: "..."

Đồ điên!

"Anh tránh ra đi, đừng để tôi phải động thủ."

"Tôi cứ không tránh đấy, muốn cùng cậu tán gẫu một chút, không được sao?" Giải Chước nói xong lời tán tỉnh "tự cho là đẳng cấp" liền chậm rãi tiếp cận gần hơn.

Ngay khi Lâm Mạc đang nắm tay chuẩn bị xuất quyền, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của Tịch Tấn Khiêm.

"Hội trưởng Giải ở trong WC lâu như vậy, có cần tôi điều bác sỹ tới không?"

- --

Lời tác giả:

Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương: chúng tôi cạnh tranh công bằng!

Cung Cung: Đừng sốt ruột, về sau còn có 8 người cùng các cậu cạnh tranh công bằng nha! Cạnh! Tranh! Công! Bằng!

A Lăng: Nói chung tôi vẫn là center...

*Cung Cung là bà tác giả tên Cung Thanh Hãn.
« Chương TrướcChương Tiếp »