Chương 114: Phiên ngoại 2

ĐI TÌM NHÓC CON TINH VĂN

"Tên nhóc điên lại bị trả về kìa, tớ nói rồi, nó mắc bệnh điên đấy, không ai thích nó cả! Bây giờ chắc đang chui vào góc nào khóc nhè rồi." Dưới chân cầu trượt trong cô nhi viện Hồng Thái Dương, một tên nhóc béo sụt sịt cái mũi thò lò.

Xung quanh là hai ba đứa nhóc khác, trong đó có một bé gái ôm búp bê, giọng nói non nớt, cả giận nói: "Tớ vừa gặp Lâm Lâm rồi, cậu ấy cười rất vui vẻ."

"Nói bậy, nhất định là cậu nhìn nhầm rồi!" Nhóc béo kiên trì giữ vững quan điểm, giơ ngón tay đếm nhẩm "Một, hai,... Nó được người ta nhận nuôi 5 lần, bị trả về 5 lần, Viện trưởng nói nếu còn để người ta trả về, lần sau bà sẽ không bao giờ dắt nó đi gặp người lớn nữa."

Một bé trai gầy gò hừ lạnh: "Tớ thấy cậu đang ghen tị thì đúng hơn, bởi vì hai cô chú kia chọn Lâm Lâm chứ không chọn cậu."

"Tớ không thèm nhá!" Nhóc mập đỏ mặt nói "Tớ, tớ cũng sắp có người nhận nuôi rồi!"

Nhìn kỹ, mấy đứa trẻ tụ tập ở đây đều rất ưa nhìn, nhất là nhóc mập, tuy rằng toàn thân ú na ú nần nhưng rất kháu khỉnh đáng yêu.

Còn đứa trẻ bị gọi là nhóc điên tên Lâm Lâm.

Các dì các cô nấu ăn trong căng tin thì cho rằng Lâm Lâm là bé trai thông minh và xinh xẻo nhất trong viện Hồng Thái Dương, cũng là đứa trẻ được nhiều cặp vợ chồng lựa chọn thu dưỡng nhất.

Nhưng những đứa trẻ khác đều gọi nó nhóc điên bởi vì nó không thích được nhận nuôi, mỗi lần theo người ta về nhà, lâu nhất là ba ngày liền bị trả về cô nhi viện.

Kỳ cục nhất là, trông nó còn có vẻ rất vui khi bị trả về, chẳng thấy thương tâm tẹo nào.

Điều này khiến cho nhóc mập – đứa luôn ao ước có cha mẹ – cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Lần gần đây nhất, nó và nhóc điên cùng được đưa vào gặp mặt một đôi vợ chồng trẻ, cuối cùng bọn họ quyết định đón Lâm Lâm về.

Sau khi Lâm Lâm được đón đi, nhóc mập trốn trong chăn khóc suốt một buổi chiều!

*editor với beta khóc chung:((((

Cũng may là sang ngày thứ 3 thì có một cặp vợ chồng trung niên tới thăm cô nhi viện, liếc mắt một cái liền vô cùng yêu thích nhóc mập, bọn họ lập tức đi làm thủ tục nhận thu dưỡng con nuôi.

Mà cũng trong ngày hôm đó, Lâm Lâm bị trả về!

Vừa nhắc đến nó, người đã xuất hiện rồi.

Một bé trai ước chừng 5, 6 tuổi bước dưới bóng râm hướng về phía này, quần bò của nó bị giặt nhiều đến mức bạc phếch, đôi giày dưới chân đã ố vàng, tuy rằng bị cha mẹ nuôi trả về nhưng trên mặt nó lại chẳng hề có nét buồn rầu nào, ngược lại còn vô cùng hớn hở tươi cười đi tới.

"Các cậu đang họp à?" Lâm Lâm nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo đáng yêu, bộ dạng cử chỉ như một ông cụ non.

edit bihyuner. beta jinhua259

truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé

Nó đặt mông ngồi xuống bãi cỏ, ngay sát nhóc mập, co hai cái chân ngắn ngủn lên.

"Mập Mạp, nghe nói sau khi tớ đi cậu đã khóc nhè cả buổi hả, thì ra cậu quý tớ đến thế sao." Lâm Lâm cười tủm tỉm vỗ vai nhóc mập.

Nhóc mập lớn hơn nó 2 tuổi, lúc ngồi vẫn nhỉnh hơn Lâm Lâm nửa cái đầu, lắc người rũ cái tay trên vai xuống, hừ lạnh: "Tớ thèm vào mà khóc vì cậu ý."

Lâm Lâm lắc đôi chân mũm mĩm nói: "Viện trưởng nói cậu được người ta nhận nuôi rồi hả, ài, chúc mừng nha Mập Mạp."

Nhóc mập hớn hở ra mặt, không giấu được sự mừng rỡ.

Bé gái ôm búp bê hỏi: "Lâm Lâm, sao cậu lại không muốn được nhận nuôi?"

Lâm Lâm chống tay lên mặt nghĩ nghĩ: "Tớ cảm thấy bọn họ không phải người mà tớ đang đợi."

Đám trẻ xung quanh đầy đầu là dấu chấm hỏi, bọn chúng chẳng hiểu Lâm Lâm đang nói gì.

Trẻ con trong cô nhi viện như bọn nó chỉ có một khát vọng duy nhất, đó là có người chấp nhận thu dưỡng mình

Lâm Lâm được nhận nuôi khiến cho đám trẻ vô cũng ngưỡng mộ.

Nhưng mỗi lần nó theo cha mẹ nuôi về nhà, không hiểu sao chỉ được vài ngày đã bị đưa trở lại. Thậm chí có những người tốt bụng hào phóng, trước khi đưa nó quay về cô nhi viện còn sắm sửa quần áo giày dép mới, mua thêm rất nhiều đồ chơi tặng nó... Nhưng Lâm Lâm lại chẳng màng, về đến phòng liền thay bộ quần áo cũ rích quen thuộc còn đống đồ mới thì đem phân phát cho đám nhóc khác, chẳng giữ lại cho mình bất kỳ món đồ nào.

"Chẳng lẽ cậu đang đợi cha mẹ ruột?" Nhóc mập quay đầu, khó tin nói "Đừng ngốc thế nữa, bọn họ sẽ không đến đâu! Chúng ta đều bị bỏ rơi mà."

"Tớ mới không thèm chờ bọn họ!" Lâm Lâm hơi dẩu môi nói.

"Thế thì cậu đúng là đồ thần kinh!" Nhóc mập cảm thấy cái từ "thần kinh" mà mình tình cờ nghe thấy này vô cùng phù hợp với Lâm Lâm, giống như người khác gọi nó là "nhóc điên" vậy.

Có người nhận nuôi không tốt sao? Thế mà Lâm Lâm lại không thèm.

Lâm Lâm thở dài: "Tớ không phải!"

Kỳ thật nó cũng không biết chính mình đang đợi cái gì. Lần đầu tiên được nhận nuôi, nó cũng giống như bao đứa trẻ mồ côi khác, rất vui vẻ, rất phấn khích.

Chỉ là sau đó về nhà mới, cho dù cha mẹ nuôi đối xử với nó rất tốt, nhưng nó luôn cảm thấy bồn chồn trong lòng, có loại cảm giác bất an cứ như mình sắp bỏ lỡ điều gì đó. Vì thế nó cố tình gây sự, nghịch ngợm phá phách, khóc lóc làm loạn, mãi cho đến khi cha mẹ nuôi bất lực buộc phải trả nó về cô nhi viện.

Lâm Lâm chống cằm nghĩ, có lẽ do nó quá gắn bó với cô nhi viện Hồng Thái Dương chăng?

Bé trai gầy gò nói: "Viện trưởng nói từ lần sau sẽ không đưa cậu đi gặp người lớn nữa?"

Lâm Lâm hơi tê chân bèn đổi tư thế ngồi, nó duỗi thẳng hai chân mũm mĩm ra, vừa lắc chân vừa nói: "Đúng rồi, Viện trưởng mắng tớ vì đã làm xấu mặt cô nhi viện."

"Bà ấy chỉ dọa cậu mà thôi."

Lâm Lâm nháy mắt: "Tớ biết mà."

Cái này gọi là trong nóng ngoài lạnh ấy mà, viện trưởng là người quan tâm bọn trẻ nhất.

Nhóc gầy nói nhỏ: "Lâm Lâm, lần sau cậu... đừng quay về nữa, có gia đình chính là điều hạnh phúc nhất."

Nhóc gầy này tên Tiểu Bắc, còn lớn hơn nhóc mập 1 tuổi. Nhưng từ trước đến nay không ai muốn nhận nuôi nó bởi vì nó mắc bệnh bẩm sinh, tai bên phải bị điếc.

Nó cũng từng được người khác chú ý đến, nhưng cuối cùng vẫn bị lưu lại cô nhi viện. Có người vừa nhìn nó đã lắc đầu thở dài, có người thì cố tình tránh né nó...

Tiểu Bắc rất sợ, nó cũng không dám mơ tưởng hão huyền nữa.

Tối hôm đó, nhóc mập được hai vợ chồng trung niên đón đi. Trước khi đi còn tạm biệt từng đứa bạn trong cô nhi viện.

Thấy nhóc mập phấn khích vui vẻ, trong lòng Tiểu Bắc cố đè nén sự tủi thân, còn Lâm Lâm thì bắt đầu cân nhắc tới việc có nên tiếp tục chờ đợi "một người đặc biệt nào đó" hay không.

Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, mỗi lần đều phải dùng hết khí lực khóc nháo để được trả về cô nhi viện, 5 lần rồi... nó cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vài ngày sau, một người phụ nữ trẻ bỗng nhiên xuất hiện, vị này mặc âu phục nữ, cả người toát ra loại khí chất mạnh mẽ nữ cường. Vậy mà thời khắc nhìn thấy Tiểu Bắc, cô lại khóc òa lên, ôm chặt cậu bé, luôn miệng gọi cục cưng của mẹ, bảo bối của mẹ.

Tiểu Bắc tay chân luống cuống không biết để đâu.

Về sau Lâm Lâm mới biết được, hóa ra cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Bắc.

Bạn trai cô đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông, cô lại phát hiện mình đã mang bầu. Sau khi vượt qua nỗi đau mất đi người yêu, cô quyết tâm sinh hạ đứa nhỏ, muốn tự mình nuôi dưỡng con trai.

Chỉ là khi ấy tình cảnh quá nghèo khổ, cô bôn ba khắp nơi lập nghiệp, không có thời gian chăm sóc con nên đành gửi Tiểu Bắc về nhà ngoại, một mình lăn lộn trên thành phố dốc sức kiếm tiền.

Nơi gia đình cô sinh sống là một thôn xóm lạc hậu, trưởng bối cho rằng cô ấy không chồng chửa hoang nên mắng chửi đứa con gái hư hỏng vô đạo đức làm mất thể diện gia tộc bọn họ, hơn nữa Tiểu Bắc còn là đứa trẻ tật nguyền.

Vì thế nhân lúc cô gái đi xa, bọn họ ném Tiểu Bắc ra khỏi thôn.

Chuyện này không giấu được lâu, nhưng đến được tai người mẹ thì đứa trẻ cũng đã bị thất lạc.

Đã vài năm đi khắp nơi tìm con, mãi gần đây cô mới có chút thông tin về cô nhi viện Hồng Thái Dương.

Lâm Lâm nghe Viện trưởng kể lại, cô đã cắt đứt quan hệ với gia đình, suốt những năm qua không ngừng tìm kiếm tung tích con trai, cũng may ông trời thương xót, rốt cuộc cho hai mẹ con bọn họ đã đoàn tụ.

edit bihyuner. beta jinhua259

truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé

Tiểu Bắc cười đến hạnh phúc.

Lâm Lâm len lén nhìn sang, phát hiện cô gái kia vô cùng trân quý Tiểu Bắc, không hề ghét bỏ hay lộ ra bất kỳ tia giả tạo nào, mọi cử chỉ hành động đều thể hiện tình mẫu tử sâu sắc.

Ông cụ non Lâm Lâm cảm thấy hài lòng mãn nguyện.

Trong lòng lại có chút mất mát.

Cảm giác mất mát này ngày càng tăng thêm sau khi bé gái ôm búp bê cũng được người nhận nuôi.

Cố gắng nở nụ cười thật tươi chào tạm biệt bé gái, Lâm Lâm buồn bực chạy ra bãi cỏ phía sau cô nhi viện, thất vọng ngồi lên xích đu.

Mà cách đó không xa, một con chim sẻ nhỏ sà xuống, cúi đầu mổ mổ tìm thức ăn.

Lâm Lâm nhỏ giọng nói thầm: "Mày cũng không có cha mẹ sao?"

"Mày nói xem, cha mẹ ta đang ở đâu? Ta đã được nhận nuôi 5 lần rồi, nhưng bọn họ đều không phải người mà ta chờ đợi... Nhưng rốt cuộc người ta chờ đợi đang ở đâu cơ chứ?"

Bọn họ sao mãi chưa xuất hiện...

Chim sẻ nhỏ đương nhiên không hiểu tiếng người.

Nhưng sau đó, hai con chim sẻ lớn hơn đáp xuống bên cạnh nó, chim sẻ nhỏ vui mừng ríu rít nhảy xung quanh chíp chíp kêu vang.

Một lúc sau một nhà 3 chim sẻ bay đi.

Lâm Lâm có chút ngưỡng mộ nhìn lên không trung: "Có phải mình làm sai rồi hay không?"

"Làm sai cái gì thế?" Phía sau đột nhiên có tiếng người truyền đến.

Lâm Lâm giật mình, thân hình nhỏ bé run lên, suýt chút nữa ngã ngửa khỏi xích đu, lại được một vòng tay chặt chẽ ôm lấy từ phía sau. Nó ngẩng đầu ngây ngốc nhìn người vừa xuất hiện.

Còn rất trẻ, bộ dạng cực kỳ đẹp, người kia cười rộ lên, gương mặt bên trái lộ ra một lúm đồng tiền.

Nhìn thấy người thanh niên này Lâm Lâm đột nhiên xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Chú... chú là ai ạ?"

Lâm Mạc cười, đôi mắt cong lại: "Ta hả, ta là cha của con đây!"

Lâm Lâm: O0O

Từ trước đến nay nó chưa bao giờ cảm thấy kích động đến vậy, nhưng nó cũng sợ mình hiểu lầm, cẩn thận hỏi lại: "Chú muốn nhận nuôi con sao?"

Lâm Mạc bế bổng nhóc con đang thấp thỏm bất an, tự mình ngồi xuống xích đu, đặt Lâm Lâm lên đùi nói: "Không phải nhận nuôi, cha tới đón nhóc con Tinh Văn về nhà."

"Con tên là Lâm Tinh Văn, là bảo bối của cha."

"Con là Lâm Tinh Văn..." Lâm Lâm ngây ngô lặp lại, đây là tên của mình sao?

"Đúng vậy." Nhìn nhóc con đáng yêu như vậy, Lâm Mạc không nhịn được hôn chụt chụt lên khuôn mặt mũm mĩm của nó.

Nhóc con Tinh Văn mặt lại càng đỏ hơn, thoạt nhìn như một quả táo chín.

Sau khi bị Lâm Mạc thơm má, nó xấu hổ giấu mặt vào l*иg ngực Lâm Mạc. Nhưng ngay sau đó, nó lại bị một người tóm lấy đai quần yếm xách lên.

Nhóc con Tinh Văn giãy dụa trên không trung, quay đầu nhìn người đằng sau.

Lâm Mạc: "A Lăng anh nhẹ tay chút, vất vả lắm mới tìm được con trai, không thể dịu dàng ôm nó một cái sao?"

Quý Thế Lăng liếc mắt nhìn nhóc con bị treo lơ lửng trên không nhưng chẳng hề sợ sệt khóc nháo, hắn nhướng mày, đang từ xách chuyển sang bê đứa nhỏ, hỏi: "Dịu dàng chưa?"

Lâm Mạc: "..."

May là đứa nhóc này gan lớn, nếu không đã bị cái mặt lạnh kia dọa cho khóc thét rồi.

Cậu nói với nhóc con đang nhíu mày e sợ: "Con trai ngoan, người này cũng là cha của con."

Lâm Tinh Văn: "...?"

Không hiểu vì lí do gì, nó tiếp nhận chuyện này thật nhẹ nhàng, không hề kinh ngạc hay sửng sốt.

Biết tin có người muốn nhận nuôi Lâm Lâm, Viện trưởng dùng sắc mặt phức tạp nói với Lâm Mạc: "Đứa nhỏ này... Khụ... Ừm, có chút nghịch ngợm! Nếu nó có gây nên chuyện gì không vừa ý, mong các vị bao dung độ lượng, chậm rãi uốn nắn... Nhưng nếu như vậy mà nó vẫn còn không nghe lời thì có thể đem trả về..."

Lâm Mạc đã nghe Viện trưởng kể sơ qua "thành tích vĩ đại" của Lâm Lâm, cậu cười nói: "Không đâu, nó rất ngoan."

Viện trưởng muốn nói gì đó lại thôi.

Trước khi cùng Lâm Mạc rời đi, Lâm Tinh Văn bỗng nhiên chạy tới bên cạnh Viện trưởng, kéo kéo tay bà. Viện trưởng cúi người nhìn, bà nghe thấy nó nói: "Viện trưởng, con sẽ không bị trả về nữa đâu!"

"Nhưng con và các cha sẽ thường xuyên về đây thăm người."

Nói xong nó chạy vọt về phía Lâm Mạc và Quý Thế Lăng, giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Viện trưởng. Sau đó hai cái tay ngắn ngủn nắm chặt lấy tay của hai cha, vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Viện trưởng đầu tiên là vui mừng khi nghe Lâm Lâm nói vậy, nhưng sau đó bà lại sửng sốt...

Các.. cha?

Lâm Mạc: "Nhóc con, về sau phải chăm chỉ học hành cho thật giỏi giang, trong nhà có cái Đạo quán đang đợi con kế thừa."

Quý Thế Lăng: "Tốt nhất là học thêm tài chính nữa, có cái công ty cũng đang đợi con kế thừa."

Nhóc con Tinh Văn líu lo vâng vâng dạ dạ, mãi về sau...

Cha! Chỉ phụ trách Đạo quán thôi, mặc kệ công ty có được không???

Hoặc là, để con tìm con rể của hai người về kế thừa!

TOÀN VĂN HOÀN.