Nhưng mấy ngày nay Chu Dã ở lại doanh trại, căn bản không về nhà.
Như là cố ý.
Việc này càng thêm chứng thực suy đoán của ta.
Ngày ra ngoài, Chu phu nhân mang ta theo.
Bởi vì bánh ngọt ta làm tinh tế ngon miệng.
Ta đề nghị mang nhiều đồ ăn đến khu vực săn bắn, nếu đại quan quý nhân thích, lại cho bọn họ biết tửu lầu của phu nhân có bán.
Đây là cơ hội quảng cáo tuyệt vời.
Nếu có khách hàng lớn đến thăm, doanh thu sẽ tăng lên.
Chu phu nhân không câu nệ tiểu tiết, tính tình cởi mở, cười ta còn tham tiền hơn cả bà.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính, không ngờ Tiết Giai Giai mua chuộc được mã phu, bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác.
Chu phu nhân trừng mắt nhìn mã phu một cái, quay đầu răn dạy Tiết Giai Giai: “Đây không phải chợ bán thức ăn, khu vực săn bắn của hoàng cung nào có cho ngươi muốn tới thì tới?”
Tiết Giai Giai hơi rũ mi, dùng giọng nói ngọt ngào nói: “Phu nhân, ta và Ninh Ninh là tỷ muội. Phu nhân mang nàng mà không mang theo ta, sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta.”
Mắt ta trợn trắng.
Đại tỷ, khí chất nữ chính trong truyện ngược của ngươi, chỉ khiến người xung quanh ngươi chết rất thảm.
Làm ơn cút xa một chút!
Mắt thấy xung quanh xe ngựa quý nhân càng ngày càng nhiều, Tiết Giai Giai quỳ xuống khóc lóc, thêm vài phần yếu đuối đáng thương.
“Huống hồ ta là người cứu nhị công tử, sao phu nhân lại đối xử thiên vị như vậy?”
Nàng cố ý nói rất lớn.
Bộ dáng không hợp lễ nghi đó, rõ ràng là muốn khiến người ta mất mặt.
Chu phu nhân kìm nén lửa giận, định cho người bắt nàng đi.
Nhưng lại nghe thấy một giọng nói:
“Chu tướng quân ở quân doanh yêu dân như con, Chu phu nhân sao lại làm khó một nữ tử yếu đuối?”
Trời ơi, nam chính xuất hiện rồi.
Đôi mắt Tiết Giai Giai long lanh nhìn Từ Linh Hách, thật sự nhìn thấy mà thương.
Ta lắc đầu thở dài.
Chẳng lẽ cốt truyện thật sự không thể thay đổi?
Vào lúc này, Chu Dã cũng đến nơi.
Nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, hắn nhắm mắt nắm chặt tay, giống như đang nuốt xuống con ruồi chết mà số phận nhét cho chính mình.
Tiết Giai Giai không còn quan tâm gì nữa, đi đến bên cạnh Từ Linh Hách, giọng điệu quyến rũ đến xương tủy:
“Đa tạ ngũ hoàng tử đã ra mặt bênh vực, sau này còn mong ngài tiếp tục chiếu cố.”
“Đương nhiên rồi!”
Ngay khi nam nữ chính gặp gỡ, tình cảm nhanh chóng nảy nở.
Tiết Giai Giai ỷ vào việc ngũ hoàng tử yêu thích, mỗi ngày ra ngoài chơi bời, hoàn toàn quên mất lời hứa lúc đầu sẽ ở lại Chu gia làm nha hoàn.
Làm công mà lười biếng đến mức này, ai mà chẳng phải khen một câu nữ hoàng lười biếng.