Chương 6

“Đừng cho là ta không biết, nửa đêm ngươi cùng lão quản gia uống rượu, hôm trước còn đóng cửa đấm lưng cho thuộc hạ của tướng quân, hỏi hắn nước ngâm chân có đủ nóng không.”

“Ngươi thì biết cái gì!”. Tiết Giai Giai nghiến răng nghiến lợi: “Ta đây gọi là kết giao nhân tâm. Ngươi đừng có vẽ hổ không thành lại vẽ thành chó*.”

*

Tiết Giai Giai tức giận đùng đùng bỏ đi.

Khó trách trong nguyên tác, lúc phu nhân không muốn nhận nàng ta làm dưỡng nữ, mọi người đều giúp nữ chính nói chuyện.

Khó trách nữ chính lên ngôi rồi không tiếc gϊếŧ hết mọi người, đây là đang báo thù cho đoạn thời gian ẩn nhẫn hèn mọn này!

Bỗng nhiên, ta cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát.

Quay đầu lại, một bóng dáng cao thẳng đứng cách đó không xa.

Yên tĩnh như gà.

Chu Dã?

Không biết hắn nghe được bao nhiêu.

Đêm hôm đó, ta dựa vào trí nhớ để chép lại cuốn "Ẩm thực đại toàn".

Một bóng dáng uyển chuyển đi qua bên cửa sổ.

Tối nay lại có ai bị quyến rũ rồi?

Ta theo sau, đi đến sân Chu Dã.

Ánh trăng rất sáng, Tiết Giai Giai mặc một chiếc áo lụa mỏng, tóc đen búi thấp, nhảy múa dưới gốc cây đào.

“Đại công tử, ta nhớ thương cha mẹ đã khuất, muốn dùng điệu múa gửi nỗi thương nhớ."

Tuyệt vời!

Dưới đáy lòng ta vỗ tay bạch bạch.

Trong sách, Chu Dã bị thu hút bởi điệu múa mang đậm nét ảm đạm và tan vỡ của nàng.

Nam nhi sắt đá không thể tránh được sức quyến rũ của giai nhân như tranh vẽ.

Đến nỗi sau này, Tiết Giai Giai liên tục đòi lấy tiền bạc và quyền lực từ Chu gia, hắn đều nhượng bộ vô điều kiện.

Kiếm mỹ nhân, kiếm nào cũng đòi mạng người!

Nào ngờ, Chu Dã “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.

"Muốn nhảy thì đến kỹ viện đi."

Tiết Giai Giai hít mũi tức giận.

Ta suýt chút nữa thì cười ra tiếng lợn.

Thủ đoạn quyến rũ nam phụ lúc nửa đêm sao lại không có hiệu quả?

Một ý nghĩ bị dập tắt lại nổi lên.

Không lẽ, Chu Dã sống lại?

Chu Dã lập được chiến công trở về, hoàng đế thưởng cho hắn đưa gia quyến tham dự săn bắn mùa xuân.

Khác với trong sách, Tiết Giai Giai không thể dễ dàng chiếm được cảm tình của nam thứ như dự kiến.

Nàng lượn qua lại trong sân của Chu Dã rất nhiều lần.

Quyến rũ, giả yếu đuối, quỳ xuống bày tỏ nguyện làm nha đầu, cả đời hầu hạ đại công tử là cảm thấy đủ rồi.

Đáp lại nàng, là một khuôn mặt băng giá không thèm để ý.

Theo lẽ thường, một tình tiết quan trọng như săn bắn mùa xuân, không thể thiếu nữ chính xuất hiện.