Chương 1

Chương 1: Tai nạn xe cộ, vợ/ba ba mất trí nhớ?!

"Bác sĩ, xin hỏi có người bệnh nào tên là "Dư Niên" vừa bị tai nạn xe được đưa vào đây không?"

Lão quản gia mặc áo bành tô, mang theo một đội vệ sĩ chỉnh tề tiến vào đại sảnh bệnh viện Tây Thành.

Bác sĩ trực ban bị họ làm cho hoảng sợ, nhìn lướt qua màn hình máy tính: "Ở phòng cấp cứu, là người nhà của bác phải không? Một người đi xem người bệnh, một người tới nộp phí đi."

Lúc này, một cánh tay nhỏ xíu tròn tròn ngắn ngủn duỗi ra từ phía dưới đài.

"Cháu là người nhà, quét mã của cháu đi."

Bác sĩ trực ban đứng ở đài khám, bước xuống nhìn xem.

Chỉ thấy một đứa nhỏ ba tuổi còn chưa cao bằng đài khám bệnh, đang mặc một cái quần yếm rất là lịch thiệp, khuôn mặt nhỏ xíu căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lên cao.

Trên cổ tay của bé đeo một cái đồng hồ cho trẻ em, trên màn hình đúng là đang hiển thị mã trả tiền.

Bác sĩ trực ban sửng sốt một lát, đây là con cái nhà ai?

Bé con nghiêm túc nói: "Cháu là con trai của Dư Niên, tên là Hạ Tiểu Hạc, bác quét mã nhanh lên."

"À, được." Bác sĩ trực ban vội vàng cầm lấy máy quét.

Bíp! Trả tiền thành công.

Hạ Tiểu Hạc thu tay lại, nói chuyện với cái đồng hồ: "Ba lớn ơi, con tìm thấy ba ba rồi, bây giờ làm sao?"

Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nghiêm túc và đáng tin: "Đưa đồng hồ cho bác sĩ."

"Dạ." Hạ Tiểu Hạc lại giơ tay lên, "Bác sĩ, ba lớn muốn nói chuyện với bác sĩ."

Bác sĩ trực ban hoang mang, người nhà này là thần thánh phương nào?

"Ba lớn của cháu là ai?"

"Chào bác sĩ, tôi là Hạ Hành Khuyết của tập đoàn Hành Niên."

Bác sĩ trực ban mở to hai mắt, tập đoàn Hành Niên? Hạ Hành Khuyết!

Tập đoàn Hành Niên là tập đoàn thương nghiệp có quy mô lớn nhất thế giới, được người đời gọi là "Đế quốc thương nghiệp Hành Niên".

Người sáng lập "Đế quốc thương nghiệp Hành Niên" đúng là thanh niên tài tuấn 27 tuổi năm ấy, Hạ Hành Khuyết.

Tập đoàn Hành Niên đã chạm tay đến nhiều lĩnh vực, tòa nhà bệnh viện là nhờ Tập đoàn Hành Niên quyên tiền xây dựng. Trên các đài tiếp khám bệnh đều được dán tên Tập đoàn Hành Niên, ngay cả cái máy quét mã trên tay bác sĩ cũng được in logo Tập đoàn Hành Niên bên trên máy.

Hạ Hành Khuyết không cho bác sĩ nhiều thời gian để khϊếp sợ, tiếp tục nói: "Tôi đã biết tai nạn xe cô trên đường Tây Thành tồi, Dư Niên của tôi cũng là người bị thương duy nhất trong tai nạn, xin hỏi trước mắt tình huống của em ấy thế nào?"

Bác sĩ trực ban vẫn chưa kịp hoàn hồn, lắp bắp trả lời: "Dư...Dư tiên sinh chắc là bị va vỡ đầu..."

Giọng Hạ Hành Khuyết trầm xuống: "Bệnh viện của anh có quy mô quá nhỏ, không có cách nào đồng thời cứu trợ hết các bệnh nhân bị thương. Tôi đang liên hệ với người lãnh đạo, bệnh viện trên danh nghĩa của Tập đoàn Hành Niên sẽ lập tức phái xe cứu thương và trực thăng chuyển người bệnh đi, tiến hành cứu hộ đồng thời giảm bớt áp lực của bệnh viện anh."

"Cho nên, nhờ anh lập tức thông báo cho các bác sĩ và hộ sĩ giúp đỡ chuyển người bị thương đi. Trong quá trình cứu hộ có phát sinh bất cứ chi phí nào, Tập đoàn Hành Niên một mình gánh vác."

Bác sĩ trực ban liên tục gật đầu: "Vâng, vâng."

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, người tôi yêu không thể xảy ra chuyện.”

“Ngài yên tâm, Dư tiên sinh sẽ không có việc gì.”

"Tốt."

Hạ Hành Khuyết vừa dứt lời, điện thoại trên đài khám bệnh đã vang lên.

Trực ban bác sĩ nghe điện thoại: “Alo? Viện trưởng? Vâng vâng, tôi lập tức sắp xếp.”

Gác treo điện thoại, nhìn về phía phòng cấp cứu: “Mau! Chuyển người bệnh đi!”

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng, các bác sĩ ra ra vào vào, bước chân vội vàng, trên áo blouse trắng dính những vết máu loang lổ.

Lão quản gia và các vệ sĩ đi tìm Dư Niên, Hạ Tiểu Hạc được hai vệ sĩ bảo hộ, đứng ở góc tường.

Hạ Tiểu Hạc nhìn đám người khóc thút thít kêu rên, không có từ tìm được ba ba nhà mình.

Bé lo lắng hỏi đồng hồ: "Ba lớn ơi, ba ba sẽ không sao đâu đúng không?"

Hạ Hành Khuyết chắc chắn nói: “Ba ba sẽ không có việc gì, ba đến ngay.”

*

Trên đường cao tốc, một chiếc Maybach màu đen bay vọt qua.

Tài xế ở phía trước lái xe, Hạ Hành Khuyết ngồi ở hàng phía sau, nắm chặt di động, gân xanh trên mu bàn tay cũng gồ lên.

Điện thoại liên tục phát ra âm thanh cấp dưới báo cáo tiến trình.

"Hạ tổng, đã tìm được tiên sinh.”

“Tiên sinh đập vỡ đầu, người vẫn chưa tỉnh.”

“Chúng tôi lập tức hộ tống tiên sinh đến bệnh viện nhà mình. Hạ tổng?”

Hạ Hành Khuyết lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Bảo đảm em ấy không có việc gì.”

Vẻ mặt Hạ Hành Khuyết nôn nóng, hoàn toàn không hợp với chất giọng nghiêm túc đáng tin này.

Áo khoác tây trang đã bị ném qua một bên một cách tùy ý, đầu tóc vốn được chải chuốt chỉnh tề đã bị nắm cho bù xù từ lâu, rũ xuống trước trán.

Khi nhận được tin Dư Niên gặp tai nạn xe, anh đang đi công tác ở thành phố bên cạnh.

Vốn dĩ chỉ là một mối làm ăn nhỏ, phái cấp dưới đi là được, không cần anh phải đích thân ra mặt.

Nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hắn và Dư Niên, từ nửa tháng trước thì Dư Niên đã nói bóng nói gió về việc này, bảo hắn đi công tác để anh tranh thủ lúc hắn không có ở nhà chuẩn bị bất ngờ cho hắn.

Đương nhiên là Hạ Hành Khuyết nghe theo lời anh, đi một chuyến công tác vốn chẳng cần thiết, ở ngay thành phố bên cạnh.

Buổi sáng hôm nay Dư Niên còn nhắn cho hắn một tin: 【Hạ tổng thân yêu, đồng hồ báo thức tiểu Ngư nhắc nhở anh thời gian về nhà là 7 giờ tối hôm nay, không được đến trễ về sớm nha!】

Hạ Hành Khuyết nghe lời vợ dặn, ngoan ngoãn mà ngồi ở khách sạn xem văn kiện, không đi đâu hết.

Buổi chiều 5 giờ, khi Hạ Hành Khuyết nghe điện thoại từ bệnh viện gọi tới, cả người đều đã cứng đờ.

Hắn nắm chặt điện thoại, lao ra khỏi khách sạn, gọi điện thoại cho tài xế, cấp dưới, quản gia trong nhà, mãi cho đến trên xe, tay hắn vẫn không tự giác mà phát run.

Hạ Hành Khuyết cúi đầu, đôi mắt dán chặt vào điện thoại di động.

Hắn giống như một con thú săn, chỉ cần di động phát ra một tiếng vang nhỏ là hắn lập tức cảnh giác lên, tiến vào trạng thái chiến đấu, sợ bỏ lỡ bất kì tin tức nào liên quan đến Dư Niên.

Hắn và Dư Niên quen biết nhau từ hồi học trung học, đại học cũng học chung với nhau, ngay khi tốt nghiệp đại học, hắn lập tức cầu hôn Dư Niên.

Đến bây giờ, bọn họ kết hôn đã 5 năm, con trai cũng đã ba tuổi, Hạ Hành Khuyết chưa từng nghĩ tới cuộc sống không có Dư Niên sẽ như thế nào.

Đôi mắt Hạ Hành Khuyết đỏ lừ, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, lúc mở miệng lần nữa thì tiếng nói khàn khàn, không còn bình tĩnh giống vừa rồi: “Lại nhanh lên.”

Cuối cùng tài xế cũng giẫm chân ga: “Hạ tổng, đã là nhanh nhất.”

Hạ Hành Khuyết chỉ lạnh nhạt mà ra lệnh: “Lại nhanh lên, gấp 30 lần tiền lương.”

*

Nguyên bản lộ trình xe hai tiếng, bị tài xế mạnh chân giảm bớt xuống còn nửa giờ.

Sắc trời gần đen, một chiếc Maybach lao đi, ngừng ở dưới lầu bệnh viện tư lập của Tập Đoàn Hành Niên.

Xe chưa dừng hẳn, Hạ Hành Khuyết đã đi xuống.

Ngay cửa lớn đã có hai ba bác sĩ đang chờ, thấy hắn tới, vội vàng tiếp đón.

“Hạ tổng, người bị thương thuộc bệnh viện Tây Thành phần lớn đã chuyển qua tới, tình huống cơ bản……”

“Niên Niên đâu? Niên Niên thế nào?” Hạ Hành Khuyết cắt ngang lời họ, bước chân không ngừng bước đến sảnh bệnh viện, dùng sức ấn nút thang máy hai lần.

Các bác sĩ đi theo hắn đi vào thang máy: “Dư tiên sinh va vào trán bị thương, đã băng bó xong. Trên người không có ngoại thương nào khác, triệu chứng vững vàng, tình huống ổn định.”

Hạ Hành Khuyết nhìn trên màn hình thang máy không ngừng nhảy số tầng lầu, thoáng yên tâm lại.

Không có việc gì là được.

Phải nhờ quản gia đi đặt mấy cái bánh bông lan dâu tây nho nhỏ mà Dư Niên thích, hắn gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của Dư Niên, anh che lại cái trán, vành mắt hồng hồng, nhìn hắn nói “Không ăn bánh bông lan dâu tây thì không khỏi được”.

Giây tiếp theo, giọng nói chần chờ của bác sĩ vang lên từ sau lưng hắn: “Hạ tổng……”

“Hửm?” Hạ Hành Khuyết nhìn kính trong thang máy, sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình.

Áo khoác tây trang trong lúc vội vàng đã bị quên ở trên xe. Bất luận như thế nào, Dư Niên bị thương, hắn phải thể hiện sự vững chãi của mình để Dư Niên yên tâm dựa vào.

Các bác sĩ liếc nhau, nhẹ giọng nói: “Tình huống của Dư tiên sinh có thể hơi đặc biệt một chút.”

“Có ý gì?” Hạ Hành Khuyết đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác, khí thế cường thịnh, “Niên Niên bị làm sao vậy?”

Vừa vặn ngay lúc này, thang máy tới rồi, cửa chầm chậm mở ra.

Vẻ mặt các bác sĩ trở nên phức tạp: “Vẫn là anh tự mình đi xem đi.”

Hạ Hành Khuyết thu liễm khí thế mạnh bạo, bước nhanh đi ra thang máy.

Trước cửa phòng bệnh VIP, lão quản gia mang theo hai vệ sĩ áo đen đứng chỉnh tề ngay cửa, Hạ Tiểu Hạc ghé vào trên cửa, chuyên chú nhìn lén từ kẹt cửa.

Hạ Hành Khuyết đi nhanh tiến lên: “Sao lại thế này?”

Lão quản gia đan hai tay vào nhau, đặt ở trước người, nhẹ giọng vấn an: “Hạ tổng.”

Hạ Tiểu Hạc quay đầu nhìn về phía hắn, "Suỵt" một tiếng: “Ba lớn, hình như ba ba không nhớ rõ chuyện gì cả, bác sĩ đang làm kiểm tra cho ba ba.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, đi theo hắn phóng nhẹ thanh âm: “Không nhớ rõ chuyện gì cả?”

“Đúng rồi.” Hạ Tiểu Hạc liếʍ răng sữa, “Ba ba vừa rồi còn nói con là nhà con nhà người ta, tức chết con rồi, rõ ràng con chính là con của ba ba mà.”

Bé xoắn xoắn mông, dịch sang bên cạnh, hào phóng mà giữ khe cửa cho ba lớn xem một chút.

Hạ Hành Khuyết nhìn vào bên trong, càng nhăn mày sâu hơn.

Thanh niên hai mươi mấy tuổi ngồi ở trên giường bệnh, mặt mày thanh tú, sắc mặt tái nhợt, trên trán bọc băng gạc thật dày, thậm chí phía dưới băng gạc còn có vết máu thấm ra.

Hạ Hành Khuyết chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta dùng sức bóp chặt.

Sao Niên Niên lại bị thương nặng như vậy?

Hai bác sĩ đứng ở bên cạnh giường bệnh, cầm bảng biểu, dịu giọng dò hỏi Dư Niên: “Tiên sinh, anh còn nhớ rõ tên của mình không?”

Thanh niên trên giường bệnh gật gật đầu: “Dư Niên.”

Hai cha con nhà họ Hạ nhẹ nhàng thở ra, vợ mình/ba ba còn nhớ rõ tên, giỏi quá!

Bác sĩ lại hỏi: “Vậy giới tính của anh là?”

Khuôn mặt Dư Niên trắng bệch, cong cong khóe miệng: “Tôi chưa bị xe đâm thành kẻ ngốc đâu.” Anh dừng một chút, bất đắc dĩ trả lời trước ánh mắt cổ vũ nóng bỏng của bác sĩ: “Nam.”

Cha con nhà họ Hạ lại nhẹ nhàng thở ra, vợ mình/ba ba không bị ngốc, vẫn rất thông minh, quá đỉnh!

Bác sĩ cũng thoáng yên tâm lại, tiếp tục hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

Dư Niên nghiêm túc mà nhìn bác sĩ, chớp chớp đôi mắt: “Mười sáu tuổi!”

Các bác sĩ:???

Cha con nhà họ Hạ:!!!

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ba lớn, năm nay ba ba không phải 26 tuổi sao?”

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Dư Niên không chớp mắt, bớt thời giờ lên tiếng: “Ừ.”

Hạ Tiểu Hạc đã thuần thục phép cộng trừ hai chữ số, bẻ ngón tay tính toán: “26 trừ mười sáu, là bằng mười, ba ba rớt mất mười tuổi.”

Hạ Hành Khuyết vẫn là nhìn chằm chằm Dư Niên: “Ừ.”

Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Khi ba ba mười sáu tuổi thì ba lớn bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”

Hạ Hành Khuyết không cần hồi tưởng, thấp giọng đáp: “Ba mười bảy, mới vừa chuyển đến trường của Niên Niên vào năm trước, thành bạn ngồi cùng bàn với Niên Niên.”

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục hỏi: “Vậy lúc đó con mấy tuổi?”

Hạ Hành Khuyết vô tình trả lời: “Con âm bảy tuổi.”

Hạ Tiểu Hạc: Bé con dại ra jpg.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hố mới nè, mỗi ngày buổi tối 21:00 đúng giờ đổi mới, các tiểu khả ái không gặp không về ~

· kết hôn 5 năm, bé cưng ba tuổi, thụ xuyên sách mất trí nhớ, quay về điểm xuất phát trước kia, được cả nhà họ Hạ cưng chiều hơn mạng!!! Một miếng bánh ngọt siêu to khổng lồ

· không tồn tại nguyên chủ, từ đầu tới đuôi đều là bản thân Niên Niên, bắt đầu từ khoảnh khắc mà Niên Niên xuyên sách kia, nhân vật trong sách mới có được sinh mệnh

· đại vai ác siêu cấp chiều vợ, siêu cấp có tiền, tiểu vai ác siêu cấp yêu ba ba, Niên Niên siêu cấp vô địch mạnh nhất đoàn sủng (bao gồm nhưng không giới hạn trong đại vai ác và bé cưng, nguyên thư vai chính công thụ cũng rất cưng chiều anh!)