Chương 13: Chương trình

Sau đó Hứa Văn lái xe chở Kỳ Trạch về lại trường học.

Trở về phòng ký túc xá, Kỳ Trạch rửa mặt xong thì bò lên giường ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Một lát sau cậu cố gắng thử đi vào giấc ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi không thôi.

Sau một lúc lâu, Kỳ Trạch ngồi dậy gãi đầu.

Đừng nói viên thuốc dựng thai mà Hạ Viễn Quân cho cậu là đồ thật đấy chứ?

Kỳ Trạch bối rối sờ xuống phần bụng dưới, lúc lắc đầu mấy cái rồi nằm lại xuống giường. Nhưng chẳng được bao lâu cậu lại lén rút điện thoại ra đặt mua que thử thai trên mạng giữa đêm hôm khuya khoắt.

Tốc độ chuyển phát hàng trong nội thành rất nhanh chóng, sáng ngày hôm sau đã đến nơi. Kỳ Trạch thừa dịp trong phòng ký túc xá không có người liền lén lút chạy xuống lầu lấy hàng rồi lủi nhanh như ăn trộm vào phòng vệ sinh.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Kỳ Trạch thử xong hết mười chiếc que thử thai của mười hãng khác nhau, vội vàng hoảng hốt cầm một cái túi đựng rác màu đen rón rén chạy xuống tầng hầm phi tang.

Cậu trở về phòng ngồi đờ người một lúc lâu thật lâu.

Không phải chứ, chẳng lẽ bệ hạ nhà cậu thật sự là tay súng thần sầu hay sao? À, cũng không hẳn, đêm hôm đó bọn họ đâu chỉ làm mỗi một lần.

Lúc này đầu óc Kỳ Trạch cực kỳ rối loạn, thế có nghĩa là, trong bụng cậu đang mang đứa con của mình và Hạ Viễn Quân?

Kỳ Trạch hít một hơi thật sâu, tạm thời gạt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu mình qua một bên. Cậu vươn tay sờ phần bụng dưới gần đây đúng là có thêm chút thịt nhưng rõ ràng xúc cảm vẫn giống hệt mọi khi, bỗng nhiên dùng cả hai tay che mặt, bả vai run rẩy không ngừng.

Cậu thật sự không còn được gặp lại Hạ Viễn Quân nữa rồi.

Kỳ Trạch biết rất rõ điều này, một tháng nay cậu vẫn sống theo nhịp sinh hoạt học tập bình thường, dường như không được gặp Hạ Viễn Quân cũng không phải chuyện gì quá ghê gớm, cậu vẫn có thể bình thản sống tiếp như thường. Ngoại trừ ngày đầu tiên còn chút cảm giác không chân thực và những hồi ức cứ vô thức ùa về, những lúc khác cậu vẫn luôn cố ép mình không được nghĩ đến Hạ Viễn Quân.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến một chút xíu thôi, cậu sẽ nhận rằng mình nhớ hắn biết bao nhiêu, không thể buông bỏ nhường nào, rồi còn khó chịu và oán hận ra sao.

Tại sao ông trời lại đưa cậu đến bên hắn rồi tàn nhẫn ép cậu rời đi?

Tại sao mọi thứ cậu khao khát, nếu không phải mãi mãi không chiếm được thì sẽ luôn bị cướp đoạt sạch sẽ?

Không ai có thể cho cậu câu trả lời.

Phòng ký túc xá nam bị kéo rèm kín mít nên tối lờ mờ, Kỳ Trạch nếm được chút vị mặn đắng trên môi. Có lẽ nhóc con trong bụng vừa được thông báo sự tồn tại, biết ba mình đang rất buồn rầu nên kêu “ọt” một tiếng, làm gián đoạn mạch cảm xúc của Kỳ Trạch rất đúng lúc.

“Con đói bụng rồi à?” Nghe thấy tiếng kêu, Kỳ Trạch sụt sịt mũi bật cười bất đắc dĩ, bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng chưa lộ rõ, hiển nhiên là tiếp nhận sự thật mà người thường khó lòng tiếp nhận rất nhanh, “Bây giờ chúng ta đi ăn món gì ngon đi. Con muốn ăn gì? Bánh bao súp nhé?”

Kỳ Trạch ăn xong hai xửng bánh bao súp, uống hết một cốc sữa đậu nành cỡ đại mới chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Đầu tiên, nhóc con này chắc chắn phải giữ; tiếp theo, có lẽ cậu phải tạm nghỉ học một năm vì tương lai của cả hai cha con; sau đó nữa mới là vấn đề tương đối quan trọng —— tiền, cùng với một vị bác sĩ sản khoa đáng tin cậy.

Tấm thẻ ngân hàng Kỳ Chấn Quốc cho không còn bao nhiêu tiền —— Sớm biết vậy cậu đã lén để dành lại một ít rồi. Tiền lương làm thêm và học bổng mấy năm nay của cậu không tính là nhiều, gom hết lại chỉ khoảng trên dưới hai mươi vạn tệ là cùng. Hai mươi vạn mới nghe qua không phải là con số ít, nhưng nếu muốn tìm một bác sĩ đáng tin cậy rồi còn phải đảm bảo công tác giữ bí mật thì vẫn chưa đủ. Càng đừng nói đến tiền bỉm sữa, tiền học phí và vấn đề chỗ ở của hai cha con họ sau này.

Hay là thử trở về xin chút tiền chỗ Kỳ Chấn Quốc? Ý nghĩ này vừa lóe đã bị Kỳ Trạch lập tức lắc đầu gạt đi, Kỳ Chấn Quốc là người thông minh, vừa có tiền vừa có thủ đoạn, ông ta biết chi phí tiêu dùng của cậu không nhiều, đột nhiên lại xin một số tiền lớn kiểu gì cũng sinh nghi. Nếu cậu dám bốc phét mình cần tiền khởi nghiệp, ông ta không thân chinh tới cũng sẽ phái trợ lý đi giám sát cậu thường xuyên, không cách gì giấu được.

Nếu Kỳ Chấn Quốc biết chuyện có lẽ không đến mức từ mặt đứa con trai là cậu, nhưng nhóc con trong bụng chắc chắn sẽ không được an toàn. Ngoài ra, hai đứa em trai em gái kia một khi hay tin thì cả thành phố C, thậm chí là cả nước đều biết chuyện chỉ là việc sớm hay muộn.

Cho nên, không chỉ không thể trở về nhà, cậu còn phải rời khỏi đây sớm hơn dự định.

Vấn đề tiền bạc cứ từ từ suy nghĩ sau.

Kỳ Trạch mới nghĩ đến đây, điện thoại đặt trên bàn cũng vừa vặn vang lên. Cậu nhấc di động lên, thấy là số lạ nhưng vẫn bấm nhận, “A lô?”

“Xin hỏi anh là Kỳ Trạch đúng không?” Đầu bên kia là một giọng nữ nói năng khá lịch sự, “Chào anh, chúng tôi là tổ chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》đây, hôm nay chúng tôi gọi đến để xác nhận xem anh có còn giữ quyết định tham gia quay chương trình của chúng tôi không ạ.”

Kỳ Trạch ngẩn người mất mấy giây, cậu vốn muốn từ chối người ta như dự định, nhưng rồi…

“Đúng vậy, tôi là Kỳ Trạch. Tôi muốn tìm hiểu thêm về chi phí cát sê của chương trình?”

Truyền hình thực tế thì cũng chỉ là sản phẩm quay chụp qua cắt nối biên tập, yêu hay không không quan trọng, quan trọng là tiền bỉm sữa về sau của nhóc con nhà mình.

《 Câu chuyện tình yêu 》là một chương trình gameshow thực tế giao lưu nam nữ thành thị do công ty Truyền hình Bội An sản xuất, nội dung chương trình tập trung vào những tương tác hằng ngày và rung động tình cảm của tám thanh niên nam nữ độc thân với nghề nghiệp, tuổi tác, tính cách khác biệt cùng nhau chung sống dưới một mái nhà. Nếu so với các chương trình tuyển chọn tài năng sống còn khác, điểm sáng của chương trình này chính là phát cơm chó và mớm drama cho khán giả.

Kỳ Trạch nhớ mang máng buổi tối mình uống say đó, là người của tổ sản xuất chủ động tìm đến cậu rồi ba hoa về một chương trình sôi động mới mẻ ngọt ngào, nếu đồng ý tham gia nhất định sẽ tìm được tình yêu mỹ mãn vân vân… Kỳ Trạch vốn là người rất mong chờ tình yêu, khi đó cảm xúc cũng khá bốc đồng nên cứ thế thẳng tay ký vào tờ hợp đồng từ một người xa lạ không quen không biết.

Mỗi lần nhớ đến, ngoại trừ cạn lời ra cậu còn cảm thấy buồn tủi cho bản thân. Có lẽ ngay giây phút đó chính cậu cũng biết tất cả chỉ là một trò chơi khăm, nhưng rồi cuối cùng vẫn ôm chút ảo tưởng về tình yêu đẹp đẽ mà đối phương hứa hẹn.

Chưa cần Kỳ Trạch chủ động đề nghị, nhân viên tổ chương trình lập tức thông báo mời cậu mười giờ sáng mai đến trụ sở công ty Bội An để tiến hành phỏng vấn và ký hợp đồng. Hẳn chuyện có liên quan đến nguyên nhân chương trình bị hoãn quay tận một tháng, nhưng may mắn lại hợp ý Kỳ Trạch nên cậu nhanh chóng đồng ý.

Lắc não suy nghĩ một chút là biết, người “tốt bụng” giúp cậu ghi danh, rồi nhiệt tình đưa hợp đồng đến tận trước mặt cậu chính là hai đứa em trai em gái ngoan kia. Mục đích của bọn họ đơn giản là muốn xem cậu mất mặt, không chỉ bị những người xung quanh cười cợt mà còn phải để toàn cõi mạng mỉa mai trào phúng, nghĩ đến cảnh tượng kia một chút thôi cũng đủ khiến hai chị em nhà đó bật cười nghiêng ngả.

Kéo dài tận một tháng mà ê-kíp chương trình vẫn có thể chừa lại vị trí cho cậu, có thể nói là không thiếu công sức của bọn họ.

Nhờ sự xuất hiện đột ngột của tổ chương trình truyền hình, trạng thái nôn nóng kiếm tiền của Kỳ Trạch tạm thời được xoa dịu. Ăn bữa sáng xong, cậu tiếp tục vui vẻ đi dạo siêu thị mua trái cây và đồ ăn vặt.

Vừa về đến cửa phòng ký túc xá, Kỳ Trạch đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Chu Đức vọng ra từ cánh cửa phòng chưa đóng kín.

“Cậu ấm Hạ Viễn Quân ngáo ngơ kia tỉnh lại rồi á?”

Kỳ Trạch cả kinh đến mức suýt thì làm rơi cả túi trái cây vừa mua, nhưng giây tiếp theo đã vội hoàn hồn.

Chỉ là trùng tên thôi.

Nhưng cũng chính vì cái tên kia mà sau khi bước vào ký túc xá, Kỳ Trạch không thèm nhìn đến bọn Chu Đức mà chỉ lo đi thu dọn đồ đạc phần mình. Mặc dù biết khả năng rất viển vông, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn muốn nghe chút tin tức về người tên Hạ Viễn Quân, thế giới rộng lớn như vậy, lỡ như trùng hợp thật thì sao?

Đám bạn cùng phòng cũng quen với vẻ thờ ơ của Kỳ Trạch nên chỉ dừng một chút rồi tiếp tục buôn chuyện.

“Đúng vậy. Mới sáng nay thôi, mày không xem Weibo à?”

“Không, sáng nay có tiết của lão yêu tinh Hắc Sơn, tinh khí tao bị hút hết rồi, mới hồi máu đây thôi.”

“Mày thảm thế… Hôm nay tao đi học cũng nghe mấy con nhỏ trong lớp gào rú bảo gì mà Điện hạ tỉnh rồi —— Hừ, có đứa còn khóc cơ, phục thật đấy.”

“Ha ha ha, biết sao được, ai kêu thằng đấy vừa có tiền vừa có sắc? Không phải chỉ là một thằng nhãi tính tình thô thiển, không yêu già kính trẻ, cực kỳ thích lên mạng múa phím với quần hùng, vừa ngáo vừa thích đua xe thôi à? Mà như thế thì có làm sao? Người ta là thái tử chỉ cần rung đùi chờ ông già truyền ngôi vị, đám con gái cứ quỳ liếʍ biết đâu tình cờ được phong phi phong hậu thì sao? Đúng không nạ.”

Hai người còn lại cười cợt phụ họa theo làm Kỳ Trạch đứng cách bọn họ xa như vậy còn ngửi thấy mùi chua phảng phất. Cậu không hé bất cứ lời bình luận nào, cắt cam xong liền ngồi xuống bàn vừa ăn vừa tìm kiếm từ khóa “Hạ Viễn Quân” trên máy tính, công cụ tìm kiếm lập tức cho ra hơn một triệu kết quả tương quan.

F5 một cái, trang đầu tiên là mục giới thiệu tóm tắt và hình ảnh.

Chỉ cần liếc qua, không cần bấm vào vẫn có thể thấy những tin tức cơ bản như “Hạ Viễn Quân: nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Tinh Tuyển”.

Kỳ Trạch thất thần nhìn bức ảnh kia một lát. Mặc dù tạo hình và khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng gương mặt kia vẫn có tám phần tương tự với bệ hạ nhà cậu.

Kỳ Trạch để trí tưởng tượng bay xa một chút, thử phỏng đoán có khi nào thế giới cậu đang sống và thế giới trong sách là hai không gian song song không? Chẳng hạn như nhị công tử mất tích của phủ Thừa tướng cũng có dung mạo và họ tên giống y hệt cậu.

Nhưng như vậy thì sao? Họ tên và diện mạo giống nhau không thể thay đổi sự thật rằng bọn họ là hai cá thể riêng biệt.

Huống chi… Kỳ Trạch kéo lướt xuống đống tin tức giải trí bên dưới, cậu ấm nhà giàu kiêu căng ương ngạnh mê rock’n’roll kia thua kém bệ hạ nhà cậu quá nhiều, nhìn lâu thậm chí còn khiến Kỳ Trạch sinh ra ảo giác hình tượng bệ hạ trong lòng mình sắp bị tên ngáo kia đập vỡ tan tành.

Cậu vội vàng đóng thanh trình duyệt, cố giữ gìn hình ảnh Hạ Viễn Quân vung tay một cái núi sông chao đảo trong lòng mình đến tận phút cuối.

.

“Cậu Hạ, đã liên hệ được rồi, bọn họ nói ngày mai sẽ đến.” Người phụ trách ghi danh đăng ký kiêm quản lý hợp đồng chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》thấp thỏm nhìn vị Thái tử gia trước mắt, hiển nhiên không rõ tại sao hắn đã đi rồi còn quay về đây.

Người ngồi đối diện cũng không có ý định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, hắn khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, hất cằm ra hiệu cho quản lý bên cạnh.

Quản lý quay đầu nói với nhân viên nữ kia: “Cậu Hạ cũng muốn đăng ký tham gia chương trình, các cô chuẩn bị thủ tục đi.”

“Hả?” Nhân viên nữ ngơ ngác mấy giây mới chần chừ ngẩng lên nhìn mái đầu màu xanh lục của cậu thái tử, yếu ớt nói, “Nhưng mà, trong bản kế hoạch của chúng tôi nói chỉ chọn người không nổi tiếng… Chương, chương…”

Cô nàng thật sự không thể nói nốt chữ tiếp theo dưới cái nhìn hằm hè của người đối diện, đành sáng suốt sửa lời: “Vâng, tôi lập tức đi thương lượng với đạo diễn ngay.”