(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)Sếp miu miu vốn dĩ không cảm thấy Quý Phong ở túc xá có bất cứ vấn đề gì, nhưng khi nhìn thấy cậu nam sinh tên Cát Hâm này từng được Quý Phong khen chân dài chân đẹp, ngay tức khắc nó có chút hoài nghi về meow sinh.
Đặc biệt là nhớ đến lúc trước Hoắc Thành nói Quý Phong cũng thích nam, Quý Phong lại còn thầm chấp nhận.
(Sao lại nhầm tên tình địch vậy hả anh?=))Lại nhìn tiểu nam sinh này có đôi mắt to, dịch xuống nhìn chân một cái, tuy rằng vóc dáng không quá cao nhưng so với bình thường vẫn còn tốt, khuôn mặt nhỏ cũng trắng trẻo, nhìn thế nào cũng cảm thấy...... Người nào đó đang ôm nó không có ý tốt.
Sếp miu miu nhìn Cát Hâm từ trên xuống dưới, đến cả Quý Phong cũng cảm nhận được, cậu cúi đầu thì phát hiện miu miu nhà mình đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người khác, điều này sao có thể được chứ?
Nếu miu miu nhìn chằm chằm Phong tổng thì còn được, dù sao thì Phong tổng là chủ của miu miu, nhưng người khác ấy hả?
Miu miu muốn theo người khác ư?
Tuy rằng Quý Phong có ấn tượng rất tốt với Cát Hâm nhưng bắt cóc miu miu nhà mình thì không được.
Vì thế Quý Phong nâng tay lên, che khuất đầu nhỏ của miu miu: "Hiện tại hồn nhóc vẫn còn đang ở nhà hàng tư nhân kia sao?"
Ai ngờ nhóc con trong lòng lại không nghe lời, giãy giụa một cái rồi lại muốn nhìn tiếp.
Quý Phong phát sầu: Có một người là nửa chủ nhân còn chưa đủ ư, nhóc còn muốn có hai nửa ư?
Một người là Phong tổng, nửa còn lại xem như là cậu.
Phong tổng thì cậu tranh không nổi, người khác muốn thèm thuồng mèo nhà cậu là tuyệt đối không được, Cát Hâm cũng không được.
Vì thế, sếp miu miu thò đầu ra, Quý Phong ngăn cản; lại thò, lại chắn, một người một mèo làm không biết mệt.
Cuối cùng sếp miu miu mệt mỏi, rúc vào trong lòng Quý Phong, thích làm thế nào thì làm đi.
Ngay cả một con mèo muốn nhìn một cái cũng không cho, còn dám nói không phải là không có ý tốt với tiểu nam sinh nhà người ta ư!
Cát Hâm nghe Quý Phong nhắc tới nhà hàng tư nhân thì hai mắt khẽ sáng lên: "Hiện tại tôi vẫn làm ở đó, nhưng tối hôm qua tôi mới vừa được thăng chức thành quản lý, quản lý cũ được đề bạt thành phó giám đốc nhà hàng, hắn với giám đốc đề nghị tôi làm quản lý. Bây giờ ban ngày tôi có thể học ở trường, buổi tối lại đến làm ca sáng, phối hợp với phó giám đốc thống kê doanh thu một ngày của nhà hàng, còn phải quản lý nhân viên phục vụ của nhà hàng nữa."
Lúc trước bị Điền Tân đổ oan như vậy cậu rất khó chịu, hơn nữa cũng cảm thấy tính cách của mình có hơi mềm yếu, quá lấy lòng người khác.
Vì vậy không thèm quan tâm gì nữa mà bạo phát.
Ai ngờ quản lý còn khen cậu.
Trước đó quản lý vẫn luôn giấu chuyện mình sắp thăng chức cũng là vì đang tìm người thích hợp nhận ca, vốn có rất nhiều người làm việc lâu ở đây cảm thấy cậu không xứng đáng vì vừa mới tới, nhưng tối hôm qua quản lý đã giải quyết rất nhanh gọn, hôm nay cậu có thể đến nhậm chức.
Tuy làm nửa ca lương không cao bằng làm toàn ca, nhưng giờ cậu đã trở thành quản lý nên làm nửa ca cũng kiếm được 3500, so với lúc trước cậu phải làm trụ cột trợ cấp cho gia đình thì tốt hơn một chút, ít nhất thì rất ổn định.
Cát Hâm không phải là người biết giữ tâm sự, nếu là người khác thì cậu sẽ không nhiều lời, nhưng Quý Phong thì không giống vậy, trước đó Quý Phong đã giúp cậu, lại là người gián tiếp khiến cậu trở thành quản lý, cậu rất cảm kích cậu ấy.
"Buổi tối cậu có việc gì không? Nếu không thì tôi mời cậu ăn cơm có được không? Ăn ở chỗ tôi làm việc, phó giám đốc nói nếu tôi dẫn người tới thì có thể được chiết khấu đó."
Cát Hâm không nhịn được, hai mắt tỏa sáng chờ mong nhìn Quý Phong, cậu muốn báo đáp Quý Phong, từ trước đó đã luôn nghĩ như vậy, chỉ có điều vẫn luôn không gặp lại cậu ấy.
Lần này trở thành bạn học, cậu cảm thấy trời cao đối xử với mình thật sự không tệ, để người cậu gặp được đều là người tốt.
Quý Phong còn chưa trả lời, Trình Hạc và Lưu Hướng Kim vẫn luôn ngồi tại chỗ không nói gì ở cách đó không xa liếc nhau, đột nhiên cười với Cát Hâm, nói: "Cát Hâm à, đều ở cùng một ký túc xá, chỉ mời một người có phải không được ổn có đúng hay không? Muốn mời thì mời nhau cùng đi chứ?"
Cát Hâm sửng sốt, cậu không ngờ hai người bọn họ lại muốn đi theo, ngẫm lại đúng là không được ổn cho lắm, nhưng cậu nghĩ cho dù là nhà hàng tính giá chiết khấu thì cũng là cậu nguyện ý mời Quý Phong, nếu lại mời thêm hai người nữa thì phải mất ít nhất mấy ngày tiền lương.
Khẽ cắn môi, cậu cảm thấy mọi người đều là bạn học, sau này còn phải ở chung với nhau, vì vậy cậu vừa định gật đầu.
Lại nghe thấy Quý Phong hời hợt liếc hai người kia một cái: "Mời nhau cùng đi ư? Các cậu lấy mặt mũi ở đâu ra mà bắt một bạn học mới vừa gặp một lần mời đi ăn? Tôi giúp cậu ấy, các cậu có giúp không? Cho dù tôi giúp cậu ấy nhưng cũng không định ăn không trả tiền, mời cũng được thôi, AA
(chia tiền) là được."
Trình Hạc cùng Lưu Hướng Kim đã tới ký túc xá được nửa ngày, hai người đã thăm dò xong tính tình của Cát Hâm, là người có chút tự ti, thích lấy lòng, lại không biết từ chối người khác, bọn họ cũng không thiếu tiền nhưng đó là nhà hàng tư nhân, ngay cả một nhân viên phục vụ cũng có thể kiếm được 5000 tiền lương, chắc chắn là nhà hàng cấp bậc không thấp.
Không ăn chùa thì phí, bọn họ đã đoán được Cát Hâm sẽ không từ chối.
Nhưng không ngờ cái người tính tình lạnh nhạt như thể không để ý tới bất cứ thứ gì kia lại dứt khoát trở mặt với bọn họ.
Sắc mặt hai người khẽ biến, có chút khó coi, nhưng nhìn khuôn mặt Quý Phong băng lãnh không có biểu cảm gì lại cảm thấy một hơi thở sắc bén lãnh liệt, dù sao hai người họ vẫn còn trẻ, có chút tâm tư lại không dám thật sự đắc tội với người khác, là điển hình bắt nạt kẻ yếu, khô cằn mà cười cười: "Còn không phải là bọn tôi tưởng Cát Hâm muốn mời khách nên chỉ đùa một chút thôi sao, đùa thôi......"
Dứt lời, dùng khuỷu tay huých nhau, mượn cớ ra khỏi cửa.
Nhưng khi ra tới bên ngoài thì liếc ra sau mà bĩu môi, đi tìm hiểu xem Quý Phong này có địa vị gì không, nếu không có bối cảnh gì thì, hừ hừ.
Quý Phong biết rất rõ tính của hai người này, không thèm để ý tới bọn họ.
Nhưng Cát Hâm lại thấy bất an: "Liệu bọn họ có nói linh tinh sau lưng cậu không?"
Cậu không ngốc, từ trường cấp ba đã có chuyện như vậy, ra mặt thay người khác ngược lại bản thân mình lại bị người ta bịa đặt sau lưng, không tốt cho thanh danh.
Quý Phong hiếm khi động viên người khác, nói: "Bọn họ không dám. Về sau nếu tính tình cậu kiên cường hơn một chút, giống như lúc trước cậu làm ấy, thì ngay cả quản lý không phải cũng xem trọng cậu, khen cậu sao?"
Cát Hâm có hơi thẹn thùng, sờ sờ mặt: "Lúc ấy tôi cũng chỉ là bị bức đến nóng nảy......"
Quý Phong lại cười: "Lát nữa có phải đến nhà hàng không?"
Cát Hâm ngượng ngùng gật đầu: "Hôm nay không có việc gì, tôi nói với Trần ca muốn về sớm trước một lúc, lúc tới giờ ăn cơm cậu cứ đến được không?"
Cậu không ngờ là sẽ gặp được Quý Phong, nếu sớm biết vậy chắc chắn cậu sẽ xin nghỉ.
Quý Phong nhìn ấn đường Cát Hâm, cười nói: "Được thôi. Nhưng buổi tối trước khi tôi đến, nếu có người đưa riêng cho cậu cái gì thì nhớ phải lập tức giao cho phó giám đốc, cho dù hắn bắt cậu phải giữ bí mật, nhớ rõ chưa?"
Tuy cuối cùng Cát Hâm cũng không chịu ảnh hưởng gì, cũng sẽ được chứng minh trong sạch nhưng nhà hàng người đến người đi, khó tránh khỏi bị chỉ trỏ trước khi được minh oan.
Quý Phong có ấn tượng cực kỳ tốt với Cát Hâm, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhắc nhở một vài câu cũng không sao.
Cát Hâm hả một tiếng, vẻ mặt không hiểu ra sao, tuy lần trước cậu từng cường thế một lần nhưng do tính cách, cậu theo phản xạ quen nghe mệnh lệnh, lập tức đồng ý.
Huống chi, bởi vì ngày trước Quý Phong coi như đã cứu cậu, cậu lại càng nghe lời Quý Phong.
Cát Hâm ở bên này nghe lời thì sếp miu miu nằm trong lòng Quý Phong lại không vui vẻ.
Ở cùng nhau thì thôi đi, lại còn cùng nhau đi ăn cơm.
Không phải cậu không thích ồn ào nhất sao? Thế mà lại thật sự đồng ý để cậu trai kia mời cơm.
Cát Hâm thấy thời gian không còn sớm, chỉ có thể nhét cho Quý Phong mấy quả cam quýt, lúc này mới vội vàng rời ký túc xá.
Ký túc xá chỉ có một mình Quý Phong, buổi chiều cậu thu xếp đồ đạc, cho người tới đây treo màn trên bốn góc giường, che kín kẽ bên trong để không ai làm phiền cậu, bình thường không có việc gì thì đả tọa luyện công.
Khi làm xong mọi việc thì còn chưa đến 4 giờ, cậu lại đả tọa trong chốc lát rồi mới chuẩn bị đến nhà hàng.
Có điều còn chưa đi đến cổng đại học C thì đã nhận được điện thoại của Địch Thành, nói là hắn đang ở trước cổng đại học C, muốn mời cậu ăn cơm để cảm ơn cậu hôm qua đã cứu đại ca.
Chắc là sợ Quý Phong từ chối nên hắn nói xong thì cấp tốc cúp máy.
Quý Phong bất đắc dĩ nhìn điện thoại truyền đến âm thanh tút tút.
Lúc cúi đầu thì thấy miu miu không biết đã chui ra từ khi nào, đang ngửa đầu nhìn cậu, không hiểu sao Quý Phong lại có cảm giác đôi mắt mèo của nó nhìn cậu như thể đang nhìn một thằng cặn bã.
Quý Phong: "???"
Sếp miu miu tiếp tục ôm đuôi tĩnh dưỡng, trước có trai trẻ, sau lại có người theo đuổi, cuộc sống của cậu cũng thật là đặc sắc.
Quý Phong bị suy nghĩ vừa rồi của chính mình chọc cho vui vẻ, miu miu lại không phải là người, làm sao có thể lộ ra biểu cảm như vậy được, chắc chắn là do hôm nay cậu lơ là nó, chờ lát nữa đưa nó về, chắc chắn phải vuốt nhiều thêm một lát trước khi bí thư Hách tới để bồi thường miu miu.
Nếu Địch Thành đã tới, Quý Phong tiện thể dắt hắn đến nhà hàng tư nhân luôn.
Khi Địch Thành lái xe đi đến nhà hàng, ở bên kia nhà hàng tư nhân, lúc này đúng là lúc khách hàng tới ăn, bọn họ đã sẵn sàng đón khách.
Nhưng hôm nay lại hơi khác.
Ngày đầu tiên Cát Hâm nhậm chức, cậu có hơi căng thẳng, dù sao trước đó đều là đồng nghiệp với nhau, đột nhiên cậu trở thành quản lý, đặc biệt là có nhân viên phục vụ tới đây làm sớm hơn so với cậu có chút không phục, chẳng qua không dám làm trò thể hiện ra ngoài.
Khi Cát Hâm phân phó chuyện cần làm xong rồi cho mọi người tản ra, chờ tới nơi không ai nhìn thấy, các nhân viên phục vụ nhìn nhau bĩu môi một cái.
Với những người khác thật ra cũng là điều bình thường vì cũng không thân với Cát Hâm, nhưng Điền Tân thì lại khác, trước kia hai người đều đi cùng nhau.
Nhưng từ lần trước xảy ra chuyện kia, Điền Tân bị Cát Hâm nói cho một lần, quan hệ giữa hai người hoàn toàn trở nên căng thẳng.
Có người đẩy đẩy Điền Tân: "Này, lúc trước cậu ta có nói với cậu là cậu ta sắp làm quản lý không? Cậu ta giấu cũng đủ kín đấy, bảo sao dám nổi nóng với cậu, hẳn là đã nắm chắc rồi nhỉ? Trước kia cư xử nhìn như cô dâu nhỏ, có khi cũng chỉ là giả vờ."
Điền Tân hừ một tiếng: "Lúc trước tôi nói các anh còn không tin, kết quả thế nào? Người ta đúng là có bản lĩnh, mới đến chưa được bao lâu đã làm quản lý, tôi không phục, anh còn tới đây làm sớm hơn cả chúng tôi, ai ngờ...... Hết cách rồi, không bằng người khác có tâm cơ."
Người kia lẩm bẩm một tiếng nhưng thấy có người tới đây nên ngừng lại, nhanh chóng đi làm việc.
Điền Tân càng nghĩ càng giận, tức đến mức muốn khóc, dựa vào đâu chứ? Ranh con Cát Hâm kia còn tới làm muộn hơn hắn, ai mà ngờ đã trở thành quản lý!
Tức chết hắn! Tức chết hắn!
Hắn sợ bị người khác nhìn thấy, đi toilet một chuyến, nhưng khi vừa muốn đi ra ngoài lại nhìn thấy một chiếc ví tiền đặt bên cạnh bồn rửa tay.
Hắn nhìn quanh một vòng, bốn phía không có ai, hắn biết trong toilet không có camera, hắn mở ví ra nhìn, bên trong có rất nhiều thẻ và tiền mặt, còn có cả giấy tờ tùy thân, không phải của người trong nhà hàng bọn họ, xem ra là vị khách nào đó để quên ở đây, Điền Tân suy nghĩ, đột nhiên nở một nụ cười.
Ngày đầu tiên Cát Hâm làm quản lý, cậu rất lo lắng, sợ mình sẽ làm sai chuyện nên đi kiểm tra khắp nơi như con quay, sợ chỗ nào đó xảy ra sai sót, cuối cùng rảnh rỗi được một lúc, cậu đi ra phía sau rót nước.
Vừa vặn Điền Tân cũng tới đây rót nước, cậu khẽ mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Chỉ có điều trong lúc rót nước, không biết là Điền Tân cố ý hay vô tình lại không cẩn thận đυ.ng vào cậu, nước lập tức hắt lên người cậu, cũng có ít nước dính lên người Điền Tân.
Điền Tân lập tức xin lỗi, Cát Hâm thấy hắn như vậy cũng không tiện nói gì.
Nhưng quần áo bị ướt chắc chắn rất khó coi, cậu chỉ có thể cầm đồng phục đến phòng thay đồ thay một lần nữa.
Điền Tân cũng cầm một bộ đi thay cùng cậu.
Ở phòng thay đồ chỉ có hai người bọn họ, Điền Tân vẫn luôn nhỏ giọng xin lỗi cậu, còn cả chuyện trước kia nữa, Cát Hâm vốn không phải người thù dai, thấy Điền Tân như vậy thì cũng nhớ tới quan hệ từng tốt của hai người, khi Điền Tân đi tới đây, cậu cũng xua tay nói mình không để ý.
Lúc cậu sắp đi ra ngoài, Điền Tân đột nhiên ôi chao một tiếng, lấy túi đồng phục ra cho cậu xem, nó bị rách.
"Cát Hâm ơi, cậu nhìn cái túi này của tôi bị rách rồi, nếu lại thay bộ khác tôi sợ trễ giờ bị Trần ca mắng, lát nữa tôi lại sợ đánh mất đồ, đây là đồ tôi cầm hộ người khác, cậu giúp tôi cầm một lúc được không? Lát nữa người ta sẽ tới lấy, chỉ nửa tiếng thôi, đến lúc đó hắn tới đây nhận thì cậu đưa cho tôi là được."
Cát Hâm nhìn thứ này bị bọc khá kín, nhìn không ra là cái gì nhưng cũng không quá lớn, đồng phục của bọn họ có cái túi to, cậu suy nghĩ rồi nhận lấy: "Vậy được."
Điền Tân cảm kích không thôi, liên mồm nói cảm ơn nhưng lại nói thêm một câu: "Việc này có thể giữ bí mật được không? Tôi sợ Trần ca biết tôi đang làm việc lại còn cầm đồ cho người khác, sợ Trần ca có ấn tượng không tốt với tôi, làm ơn nhé!"
Cát Hâm theo phản xạ đồng ý, nhưng khi Điền Tân vô cùng vui vẻ mà đi ra ngoài trước, cậu cúi đầu nhìn thứ trong tay, trong đầu lại ong ong nổ tung.
Trong đầu nhớ tới lời nói của Quý Phong: Có người đưa riêng cho cậu cái gì thì nhớ phải lập tức giao cho phó giám đốc, cho dù hắn bắt cậu phải giữ bí mật, nhớ rõ chưa?
Những lời này lặp lại như pháo hoa nổ tung trong đầu, cậu cúi đầu nhìn vật trong tay.
Giật mình một cái, nửa ngày vẫn chưa hồi lại thần.
Cuối cùng cậu nhìn đồ trong tay một cái rồi lại nhìn phương hướng Điền Tân rời đi, lập tức hiểu ra, cậu nhân lúc không ai chú ý cất bước đi tìm Trần ca.