(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)Lúc này Quý Phong vẫn chưa cảm nhận được Địch đại ca có gì khác thường, nhưng ngay cả như vậy, mệnh cách của Địch đại ca vẫn xảy ra thay đổi.
Quý Phong cau mày nhìn biến số vốn không nên xảy ra này, cậu và Địch đại ca cũng không có vấn đề gì, vậy thì điều không đúng cũng chỉ còn lại cái người tài xế kia.
Xe theo định vị Thanh Bar mà đi về phía trước, đến khi đường càng ngày càng vắng vẻ, Địch đại ca chau mày: "Sao chỗ này lại vắng như vậy?"
Tài xế lập tức cung kính trả lời: "Địch tổng, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới nơi này, dựa theo hướng dẫn mà đi, có lẽ đi vòng hơi xa một chút, nhưng dựa theo lộ trình thì vẫn đến kịp."
Quý Phong lại mặt vô cảm nhìn về phía tài xế một cái: Toàn bộ hành trình cậu cũng không nghe thấy âm thanh hướng dẫn đâu.
Mà bên kia, Địch nhị ca lái xe theo sát xe Địch đại ca, tuy bây giờ là 10 giờ nhưng trên đường xe chạy còn có không ít người, đi thêm mấy vòng, anh phát hiện đã mất dấu xe của đại ca, vừa định gọi điện thoại, xe của đại ca lại xuất hiện ở phía trước.
Anh tiếp tục đi theo sát về phía trước.
Mà sau xe bọn họ là xe của vệ sĩ đi theo Địch nhị ca, bám theo sát sao, xác định xe của Nhị thiếu nằm trong phạm vi tầm nhìn.
Vẫn luôn lái xe đi đến Thanh Bar, xe của Địch nhị ca ngừng lại nơi mà Địch Thành chỉ, lại phát hiện xe chở đại ca vẫn tiếp tục đi về phía trước, anh sửng sốt, dừng xe lại hô to: "Đại ca! Đã đến nơi rồi!"
Ai ngờ chiếc xe kia không để ý đến anh, xuyên qua con đường hẻo lánh này, hướng tới phía bóng tối xa xa mà đi.
Địch nhị ca nhận ra có điều gì đó không đúng, nhanh chóng gọi điện thoại nhưng di động của Địch đại ca chỉ vang lên âm thanh máy móc: Không nằm trong vùng phủ sóng.
Địch nhị ca biến sắc mặt, đám người vệ sĩ cũng nhận ra điều không đúng, nhanh chóng xông tới: "Nhị thiếu, có chuyện gì vậy?"
"Xe đại ca đã xảy ra chuyện, nhanh chóng liên hệ với tài xế hỏi tình huống như thế nào, còn nữa, đuổi theo chặn chiếc xe kia lại!" Địch nhị ca phân phó xong, vệ sĩ lập tức lên xe, một mặt để lại một nửa người, mặt khác nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Địch Thành cũng nhận ra được, cũng muốn lên xe đuổi theo nhưng bị Địch nhị ca ngăn lại: "Đừng hồ nháo, lúc này em đến đấy cũng không giúp gì được, ngược lại còn gây thêm phiền toái." Bọn họ không phải dân chuyên nghiệp, những vệ sĩ này đều đã trải qua huấn luyện, cũng biết rõ làm thế nào dùng tốc độ nhanh nhất tìm được đại ca.
Địch Thành ảo não, lo lắng không thôi.
Người duy nhất bình tĩnh đôi chút có lẽ là cha con Từ Lĩnh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, tuy bọn họ đã từng chứng kiến bản lĩnh của Quý Phong, nhưng lần này...... Hình như không giống như lúc trước.
Bên kia trong xe Địch đại ca, Địch đại ca cuối cùng cũng cảm thấy có điều không đúng, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện tầm nhìn cửa kính sau của xe không được tốt, mơ hồ âm thầm không thấy rõ tình huống phía sau, trước đó hắn đã uống vài ly rượu nên vẫn chưa quá chú ý, bây giờ nhìn lại thậm chí còn không thấy rõ xe của lão nhị và vệ sĩ có theo kịp hay không.
Hắn vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên bị Quý Phong ngồi bên cạnh giữ cánh tay lại, khẽ dùng sức đè xuống một cái.
Địch đại ca sửng sốt, vừa định mở miệng, Quý Phong lại nói với tài xế: "Bác tài, đến đường An Hòa chưa? Tới đường An Hòa thì rẽ trái có một con đường nhỏ, đi từ nơi đó sẽ gần hơn."
Tài xế vội vàng trả lời: "Để tôi xem đã." Hắn ta làm bộ làm tịch cúi đầu nhìn điện thoại, thậm chí còn chưa nhìn kỹ đã ngẩng đầu: "Còn 10 phút là tới, đến lúc đó chú em chỉ đường cho tôi nhé, tôi thật sự không biết khu này."
Quý Phong đáp lời, như thể không nhận ra hắn ta có điều khác thường.
Nhưng trong nháy mắt tài xế vừa mới cúi đầu kia, Quý Phong rốt cuộc cũng thấy rõ ấn đường của hắn ta, cũng nhìn thấy chỗ đó đã hoàn toàn trở nên đen sì, cùng hiện giờ Địch đại ca tướng mạo giống nhau như đúc, chết không có chỗ chôn.
Quý Phong nghĩ đến tin xe hủy người vong ở kiếp đầu, không có camera, tai nạn ngoài ý muốn sau khi say rượu.
Lúc ấy cậu tưởng Địch đại ca xảy ra tai nạn sau khi say rượu, hiện giờ xem ra là cái tên tài xế này có vấn đề, định đồng quy vu tận cùng Địch đại ca.
Chỗ này là nội thành, muốn ngụy tạo thành xe hủy người vong, nếu chỉ là đơn thuần đâm xe thì không thể đến mức ấy, vậy thì có nghĩa là chính chiếc xe này cũng có vấn đề, chỉ cần vừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, sẽ ngay lập tức bốc cháy nổ mạnh, trốn cũng không thể trốn.
Sắc mặt Quý Phong trầm xuống, tài xế nói chỉ còn khoảng 10 phút.
Có nghĩa là trong 10 phút này, hắn ta sẽ ra tay.
Xe lại chạy thêm một đoạn nữa nhưng vẫn không đi ra khỏi cái ngõ hẻo lánh này, một bàn tay tài xế buông tay lái ra, lấy ra một chai nước, đưa về phía sau: "Ông chủ có muốn uống nước không?"
Địch đại ca đã nhận ra có điều không ổn, hắn vô cảm nhìn tài xế của mình, lắc đầu, ánh mắt nặng nề.
Ngày thường hắn đều có dáng vẻ uy nghiêm, trên trán tài xế có mồ hôi lạnh lăn xuống, lại không phát hiện ra có gì sai, hắn ta lại hỏi Quý Phong, Quý Phong cũng lắc đầu.
Nhưng trong nháy mắt tài xế vặn chai nước ra, định ngửa đầu rót một ngụm uống hết.
Quý Phong đột nhiên gây khó dễ, tay khép lại tạo thành đao chém vào sau gáy tài xế, đồng thời ổn định vô lăng, giẫm phanh lại, dứt khoát nói với Địch đại ca: "Nhảy xuống xe!"
Gần như trong khoảnh khắc Địch đại ca ngửi thấy mùi cồn, sắc mặt hắn đại biến, không hề chần chờ mà mở cửa xe ra nhảy xuống.
Cùng lúc đó, Quý Phong dùng chân đá một cú văng cửa xe, ôm tài xế nhảy xuống.
Bọn họ đồng thời lăn vài vòng, chiếc xe vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía trước, không lâu sau đó, nó nổ mạnh bùm một cái rồi nhanh chóng bốc cháy.
Địch đại ca cũng bị tiếng nổ mạnh này làm cho kinh ngạc một chút, thần sắc nghiêm trọng lạnh băng, nhanh chóng nhìn về phía sau, không thấy có xe bọn lão nhị thì thở phào nhẹ nhõm.
Quý Phong đứng dậy, lôi tài xế tới một góc, coi như đã tận tình hết lòng, hạ giọng nói với Địch đại ca: "Đi thôi!"
Tài xế có vấn đề, nhưng lại lựa chọn đồng quy vu tận với Địch đại ca vốn không có huyết hải thâm thù gì, vậy chính là có người mua chuộc hắn hoặc là uy hϊếp hắn, có người muốn diệt trừ Địch đại ca.
Khi chiếc xe này nổ mạnh, trừ tài xế đột nhiên ra tay ra thì cũng không có thêm hành động nào khác, nhưng chiếc xe kia vẫn bị nổ mạnh, chắc chắn là có người vẫn luôn đi theo bọn họ thao túng tất cả.
Ở kiếp đầu cũng không có ai phát hiện chiếc xe này bị người khác động tay động chân, trừ khi có người che giấu tất cả những thứ này.
Mà trong khoảng thời gian ngắn muốn sắp đặt hết thảy ngụy tạo thành tai nạn bất ngờ, khẳng định vẫn còn có người đuổi theo bọn họ tiếp tục xử lý.
Nếu biết bọn họ không chết, chúng tất nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Quý Phong đi ở phía trước, chui vào một con ngõ nhỏ, Địch đại ca đen mặt vững vàng theo sau, không lên tiếng nhưng động tác không hề chậm.
Bọn họ còn chưa đi đến cuối con ngõ, nơi xảy ra chuyện đã có tiếng bước chân truyền đến, nghe âm thanh còn có không ít người.
Rất nhanh đã có người đuổi theo, Quý Phong dẫn theo Địch đại ca xuyên qua ngõ nhỏ. Cậu không quen thuộc địa hình nhưng vẫn có thể đi được.
Nơi này quá hẻo lánh, phía sau lại có người đuổi theo, trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị bắt được, trước mắt chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi đến đường lớn, có nhiều người bọn họ cũng không dám trắng trợn táo bạo như vậy.
Cậu lấy đồ đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra, tới một giao lộ thì ném một lá bùa ra, chờ dừng ở hướng nào thì đi về hướng đó.
Địch đại ca theo sát thấy cảnh này: "............"
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dùng cách cược đỏ đen để chạy trốn.
Ai mà ngờ, sau khi đi qua mấy con ngõ, từ xa bọn họ thật sự nhìn thấy đại lộ ở phía trước, nhưng phía sau lại 'pằng' một cái xuất hiện tiếng súng, Quý Phong tuy bình tĩnh nhưng cũng không nhịn được mà nhìn Địch đại ca một cái: Rốt cuộc hắn đã đắc tội ai mà ngay cả súng cũng lôi ra dùng?
Địch đại ca gắt gao mím môi, cắn răng đi theo Quý Phong bước về phía trước.
Ngay khi sắp đến giao lộ, một chiếc xe đột nhiên phóng vù vù tới đây, Quý Phong biến sắc mặt, vừa định xoay người, tài xế đã nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống: "Quý tiên sinh, là tôi là tôi! Mau lên xe nhanh!"
Quý Phong nghe thấy giọng bí thư Hách thì cực kỳ bất ngờ, nhưng lại không có thời gian chần chờ, cậu nhanh chóng mở cửa sau ra, nhưng mới vừa mở cửa xe ra, cổ tay đột nhiên căng thẳng, chợt bị ai đó đột nhiên túm vào, đồng thời cửa xe ầm một cái đóng lại.
Cùng lúc đó, bí thư Hách rất có dự kiến trước mà mở cửa ghế phụ ra.
Địch đại ca không hề chần chờ mà ngồi vào, đóng cửa lại, xe ô tô phóng như bay xa mấy mét, né tránh tiếng súng.
Những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, Quý Phong ngồi xuống còn có thể cảm nhận được bàn tay to lớn đang nắm cổ tay cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương truyền tới khiến cậu không được tự nhiên mà khẽ tránh ra, nhưng đối phương không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn.
Cậu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, trong xe mờ tối mơ màng nhìn không rõ, chỉ có thể mang máng thấy được một người rất dễ nhận thấy ngồi sau xe, bởi vì thân hình không nhỏ nên rất có cảm giác áp bách, từ góc độ này của cậu chỉ có thể thấy được sườn mặt của đối phương, Quý Phong miễn cưỡng ngồi yên, vừa định lên tiếng, bí thư Hách đã phóng xe với tốc độ cao vọt trên đại lộ.
Người đuổi theo sau xe cũng nhanh chóng biến mất, hoàn toàn an toàn.
Người đàn ông nắm tay cậu cũng đồng thời buông ra, mặt không biểu cảm ngồi ở tại chỗ, cũng không lên tiếng.
Quý Phong không biết vì sao mình lại có thể cảm thấy hình như đối phương đang tức giận, hơi thở quanh thân lạnh lẽo như muốn đông chết người.
Địch đại ca vẫn luôn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, sau khi xác định đã an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn Quý Phong, bởi vì được cứu một mạng, sự săm soi đối với Quý Phong trước đó đã sớm biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại cảm kích: "Quý tiên sinh, cậu thế nào rồi?"
Quý Phong lắc đầu: "Tôi không có việc gì. Anh thi sao?"
Địch đại ca: "Không có việc gì, lần này ít nhiều cũng nhờ Quý tiên sinh cứu giúp, hai vị này cũng là người mà Quý tiên sinh tìm tới sao?"
Quý Phong cũng cứng họng rồi, cậu cũng không biết vì sao bí thư Hách và vị...... Tiên sinh không biết tên này lại ở đây, đành dứt khoát hỏi người ngồi trên ghế điều khiển: "Bí thư Hách, sao anh biết tôi ở đây?"
Từ gương xe, bí thư Hách nhìn sếp gần như đông thành tảng băng, hình như Quý tiên sinh còn chưa phát hiện sếp đang cực kỳ tức giận, nhưng mà sếp ơi, hiện tại anh không phải là mèo, Quý tiên sinh không quen biết anh thì sao có thể dỗ anh lại còn giải thích với anh được cơ chứ?
Bây giờ bí thư Hách còn có thể làm gì được nữa đâu? Bản năng cầu sinh bỗng tràn đầy, hắn hắng giọng một tiếng: "Quý tiên sinh, đây là sếp của tôi. Ngài ấy vừa mới trở về từ nước ngoài, lần này ngài ấy vốn định đi cùng tôi đến nhà Quý tiên sinh tạo bất ngờ cho sếp...... cho mèo của sếp, nhưng khi vào trong nhà thì tiểu tổ tông hình như rất bất an, náo loạn khắp nơi, chúng tôi lo lắng Quý tiên sinh có thể ra chuyện, nên mạo muội cho người tìm hiểu hành tung của Quý tiên sinh. Vừa hay phát hiện có người đang theo dõi hai người, nửa đường xe của hai người còn đi sang một con đường khác, lại còn xuất hiện thêm một chiếc xe khác giống nhau như đúc, trừ biển số xe ra thì chỉ có chiếc xe cuối cùng không theo xe của Địch gia nhị thiếu đi về phía trước. Chúng tôi hoài nghi có người có ý xấu với Quý tiên sinh và vị...... Địch tiên sinh này, vì vậy vẫn luôn không xa không gần đi theo sau."
Quý Phong nghe bí thư Hách giải thích xong thì hơi sửng sốt, cậu bất ngờ nhìn về phía người bên cạnh một lần nữa, người này chính là Phong tổng ư?
Khi cậu nhìn sang, trùng hợp đèn đường bên ngoài chiếu vào xe làm cậu thấy rõ sườn mặt của vị Phong tổng trong truyền thuyết này, bất ngờ là một người trẻ tuổi lạnh lùng, hắn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cậu, hơi cử động người nhưng vẫn không quay đầu sang.
Quý Phong nghĩ, vị Phong tổng này có hơi cao lãnh nhỉ? Quả nhiên không giống miu miu ngoan ngoãn nhà mình.
Nhưng Phong tổng đã trở lại, điều đó chẳng phải có nghĩa là miu miu...... Phải đi rồi ư?
Trong lòng Quý Phong chợt căng thẳng, chào hỏi Phong tổng rồi lại rời tầm mắt đi một lần nữa, bắt đầu hỏi bí thư Hách tình huống hiện tại của miu miu.
Phong Lâm vừa định thận trọng một chút rồi mới nói chuyện với Quý Phong: "............"