Chương 20: Giải nhất

Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Trận chung kết tổng cộng có tám trường học, khi điểm của bảy tổ trước đã ra, bọn họ vừa thấy một tổ cuối cùng tuy là ông Chu nổi danh trong giới thi họa dẫn đội nhưng một vị cuối cùng thực sự rất lạ mắt.

Có một người biết tình huống tối hôm qua của đoàn người ông Chu ở khách sạn nên giải thích một phen.

Mọi người đều biết người trẻ tuổi lạ mặt này tạm thời được tìm tới, vậy thì căn bản không cần xem đội này của ông Chu nữa, ít nhất ba hạng đầu chắc chắn rơi vào bảy đội trước bọn họ.

Cảm thấy chính bản thân mình thắng chắc, giành được hạng nhất chính là Kinh thị đại học D, lần này dẫn đội là giáo sư Bàng. Hắn và ông Chu ở trong một hiệp hội thư pháp, ông Chu có tư lịch cao, lúc trước là hội trưởng của hiệp hội, mấy năm nay đã lui ra dạy học ở đại học C.

Giáo sư Bàng rất tự phụ, hiện giờ là phó hội trưởng, cảm thấy bản thân *sóng sau đè sóng trước, nghe nhiều lời khen ngợi ông Chu, đáy lòng rất không phục.

(*Lớp người đi sau càng tài giỏi hơn lớp người đi trước)

Trừ cái này ra, nguyên nhân chủ yếu là trước khi ông Chu lui ra, giáo sư Bàng và hội trưởng hiện giờ là Vu Hằng đều có tư cách cạnh tranh, cuối cùng ông Chu nhường vị trí lại cho Vu Hằng.

Giáo sư Bàng cảm thấy ông Chu có tư tâm, Vu Hằng là học sinh của ông ta nên ông ta mới có ý thiên vị.

Mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm nói không ít lời không hay, đều nhằm vào ông Chu, không phục hội trưởng Vu.

Điểm của bọn họ xếp thứ tư, sáu người, tổng điểm 54.3, trung bình mỗi người 9.05, điểm này đã là tương đối cao, ôm chắc giải nhất.

Hắn đắc ý nhìn sắc mặt ông Chu trên ghế khán giả phía đối diện, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng ông cau mày sầu tư, đáy lòng mang theo chút vui sướиɠ, vuốt một chuỗi ngọc hộ thân trên cổ tay, đặc biệt là khi điểm của năm người một tổ cuối cùng vừa cho ra, hắn thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng: Cho dù bản thân thành tựu cao thì thế nào? Một đống tuổi rồi, học sinh dạy ra lại một thế hệ không bằng một thế hệ, sợ là khí tiết tuổi già đều không bảo đảm được. Trải nghiệm đọc 𝒕r𝓊yện số 1 𝒕ại ⩶ T𝖱UMT𝖱 UYỆ𝗡.𝖵𝗡 ⩶

Năm học sinh tổng điểm mới có 44.5, trung bình một người mới chỉ có 8.9, ngay cả tiêu chuẩn ngày thường cũng không bằng.

Người cuối cùng lại còn là một tay mơ, cho dù có điểm cơ bản thì tổng điểm cũng mới chỉ có 49.5, trung bình thế mà chỉ có 8.25, ha ha, phỏng chừng khi kết quả thi đấu này vừa ra, ông Chu không bị cười nhạo mới là lạ.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt khi điểm của người thứ sáu vừa ra, lập tức đi sang trào phúng đâm ông Chu hai câu, kết quả là khi bức chữ cuối cùng kia bày ra, giáo sư Bàng khinh thường thoáng nhìn, lại cứng ngắc cả người tại chỗ: Sao có thể? Sao có thể?

Không chỉ mười vị giám khảo, các giáo sư học sinh các trường học còn lại cũng bị choáng váng.

Lần tranh tài này lại lòi ra *hắc mã hả?

(*Những người, những thứ mờ nhạt không được đánh giá cao lúc đầu, kết quả về sau lại có thể khiến mọi người bất ngờ bật ngửa. Năng lực diễn đạt của Mị có hạn, mọi người giơ cao đánh khẽ nhó:3)

Nói là hắc mã cũng không đúng, cấp bậc bức họa này của đối phương, nói là ông Chu viết cũng không quá, nhất bút nhất họa, đầu bút lông sắc bén, khí thế bàng bạc, bọn họ còn có thể từ một bức chữ nhìn ra đao quang kiếm ảnh, khí thế chỉ kiếm một phương.

Nếu chỉ là cao hơn một chút, có lẽ những học sinh dự thi này sẽ ghen ghét đấy, nhưng kém quá nhiều, bọn họ chỉ còn lại sự kính nể.

Dồn dập hít vào một hơi, mở to mắt nhìn, thậm chí hận không thể dí sát vào xem.

Tác phẩm tốt khó gặp, đặc biệt là loại gần trong gang tấc này.

Ông Chu vẫn luôn đứng thẳng băng như vậy nhìn chằm chằm bức chữ kia, sợ thấy không rõ, còn đặc biệt cầm kính lão treo trước ngực, xem một cái đôi mắt sáng thêm một phần, cả người cũng nghiêng về phía trước mà nhìn, giáo sư Tần ở bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng giữ lại: “Lão Chu, ông kiềm chế lại một chút.”

Giáo sư Tần học y, là tay mơ chân chính, chỉ là xem môn đạo, thấy đều là chữ cả.

Nhưng Tiểu Phong viết đẹp nhất, nhìn rất có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng nhìn phản ứng của ông Chu, xem ra Tiểu Phong này thật sự có chút tài năng.

Ông Chu bị ngăn lại cũng sốt ruột không thôi, điểm chưa ra thì thi đấu chưa kết thúc, ông không thể đi tới đó, lần đầu gấp gáp đến độ ra một tầng mồ hôi trên trán, muốn nhìn chằm chằm giám khảo nhanh nhanh chấm điểm, rồi lại không nỡ rời mắt khỏi chữ.

Mười vị giám khảo lão sư sau khi khϊếp sợ qua đi chỉ còn lại kinh hỉ, một hàng bọn họ đều là người xuất sắc, đáng tiếc nghề này dần dần xuống dốc, có rất ít người trẻ tuổi có thể trầm mê bình tĩnh học cái này.

Xem căn cơ này ít nhất có rất nhiều năm, người trẻ tuổi này trẻ như vậy, sợ là đã bắt đầu học từ nhỏ, còn đặc biệt được đại sư dạy dỗ mới có thể còn trẻ như vậy có được thành tựu bậc này.

Bọn họ có chung ý nghĩ, liếc nhau, châu đầu ghé tai thảo luận.

Một màn này làm giáo sư Bàng hơi an tâm một chút, hắn không thể hoảng loạn được, cho dù người trẻ tuổi này viết tốt thì có làm sao, năm học sinh không đạt tiêu chuẩn đằng trước của ông Chu đã kéo thấp điểm, cứ cho là một người cậu ta lấy điểm cao 9.5 đi chăng nữa, tổng điểm cả đội cũng mới chỉ có 54, kém hơn bọn họ một chút.

Năm sư ca sư tỷ bình tĩnh lại sau kích động cũng nghĩ đến điểm này, càng thêm ủ rũ héo úa: Bọn họ làm mất mặt thầy! Bọn họ thế mà lại kéo chân sau tiểu sư đệ!

Năm sư ca sư tỷ đáng thương vô cùng nhìn Quý Phong.

Quý Phong không nhịn được mà cười: “Không phải quan trọng là tham dự sao?” Nụ cười ôn hòa kia phảng phất như xoá hết khổ sở trong lòng năm người thành hư không, mấy người ngơ ngẩn, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, tiểu sư đệ thật là đẹp, sợ là vị trí *giáo thảo đại học C bọn họ phải đổi chủ rồi.

(*Cho ai chưa biết: là nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi)

Khi mấy người chậm rãi lấy lại tinh thần: À đúng rồi, tiểu sư đệ vừa mới nói cái gì?

Mà khi Quý Phong cười, mèo con nằm trong lòng Quý Phong vẫn luôn không ra ngoài vừa vặn ló đầu ra, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn thì thấy một cảnh như vậy. Mắt mèo xanh lục trong suốt cứ như vậy hoảng hốt nhìn khóe miệng cười mỉm của Quý Phong, vừa vặn tầng thủy tinh lớn trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu xuống, cả người cậu……

Miu nhãi con không biết nghĩ đến cái gì, thính tai đột nhiên run run phành phạch một chút.

Rất nhanh đã rụt đầu nhỏ về, không bao giờ chịu thò đầu ra nữa.

Quý Phong chú ý tới tầm mắt mèo con, mới vừa cúi đầu đã duỗi tay đi xoa, kết quả chỉ kịp sờ soạng một chút thính tai thì sờ không được nữa.

Quý Phong chà xát đầu ngón tay, thôi được rồi, thính tai cũng là lông xù xù, tốt xấu gì cũng sờ được.

Mười vị giám khảo rốt cuộc cũng thảo luận xong, một lần nữa ngồi trở lại đúng chỗ, bắt đầu viết điểm lên bìa cứng.

Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, toàn bộ nhìn chằm chằm giám khảo đưa lưng về phía bọn họ, tim đều nhảy lên tận cổ họng.

Năm sư ca sư tỷ toàn bộ chắp tay trước ngực: Phù hộ phù hộ.

Giáo sư Bàng mặt âm trầm nhìn chằm chằm giám khảo lão sư phía dưới, lúc trước giám khảo lão sư đều là người này nối tiếp người kia công bố điểm, bây giờ mười người liếc nhau, tức khắc toàn bộ cho ra điểm.

Chờ mọi người đảo mắt qua, liếc một cái nhìn mười chữ số nhất trí tương đồng, đầu tiên sửng sốt một chút, nháy mắt tiếp theo, toàn bộ thủy tinh trên trần khách sạn suýt chút nữa đã bị tiếng hò reo ném bay.

“A a a a a, mười điểm! Ha ha ha chúng ta thắng! Chúng ta thắng!” Năm vị sư ca sư tỷ kích động nhảy lên nói năng lộn xộn, nếu có quen biết, bọn họ lúc này phỏng chừng lập tức nhào lên ôm luôn, hoặc là cùng nhau nâng người tung lên.

Nhưng tiểu sư đệ lớn lên có bộ dáng như vậy, bọn họ tuy có tà tâm nhưng không có gan làm đâu.

Thế cho nên, năm người vây Quý Phong thành một vòng tròn bắt đầu xoay quanh, một màn này…… Có hơi ngốc.

(Như chơi vòng quanh socola ấy nhỉ:)))

Nhưng cố tình chưa ai phát hiện ra.

Ông Chu bên kia dĩ nhiên cũng không ngờ tới điểm cho ra lại cao như vậy, nhưng ngẫm lại trình độ của Tiểu Phong rất xứng với số điểm tuyệt đối này.

Chỉ có điều đây là tuyển thủ duy nhất được mười điểm trong mấy năm thi đấu này.

Khi ông Chu vui mừng đi qua xem Quý Phong bên kia, nhìn thấy năm học sinh của mình, tức khắc khóe miệng giật giật, trợn mắt nhìn: Ôi cái tiền đồ này!

Nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.

Ở đây đều là một mảnh sôi trào, sáu đội khác bởi vì chênh lệch quá lớn nên kính nể chiếm phần nhiều, cũng kích động thảo luận, dù sao vốn tưởng đại học D lần này ăn chắc giải nhất.

Đại học C lần này vốn dĩ sắp phải lót bảng, kết quả bởi vì một người cuối cùng mà hoàn toàn trở mình, thậm chí tức khắc vọt tới hạng nhất.

Chuyện này quả thực có thể so với truyện huyền nghi hồi hộp, nội dung cốt truyện phập phồng chập trùng, làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào.

Đặc biệt là trước kia chưa bao giờ cho mười điểm cao như vậy.

Bên trong tất cả mọi người ở đây kích động, đoàn đội mà giáo sư Bàng dẫn kia sắc mặt lại có hơi trắng, nhìn nhau, thậm chí không dám nhìn giáo sư ngồi trên ghế khán giả.

Giáo sư có tính tình như nào, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng hơn hết.

Giáo sư Bàng còn đang gắt gao nhìn chằm chằm mười tấm bìa kia, bên trên xác thực toàn bộ đều là mười điểm.

Đôi mắt của giáo sư Bàng bởi vì phẫn nộ mà đỏ tươi, cuối cùng đột nhiên đứng dậy, phóng xuống phía dưới.

Sau khi có điểm, nhân viên hội thi đấu lập tức bắt đầu thống kê, bởi vì một điểm cuối cùng trì hoãn trong thời gian dài, bọn họ thống kê xong điểm lúc trước.

Ngay lập tức cầm loa lớn bắt đầu công bố: “Thí sinh thứ sáu tổ thứ tám, Quý Phong, lấy một điểm cao nhất, một điểm thấp nhất, điểm trung bình 10 điểm. Tổ thứ tám đến từ đại học C, tổng điểm là 54.5, xếp hạng……”

“Từ từ!” Bất thình lình giọng nói lớn ngắt lời nhân viên hội thi đấu đang công bố: “Điểm này không hợp lý, trước kia chưa bao giờ xuất hiện mười điểm cao như vậy.”

Mười vị giám khảo nghe thế thì nhíu mày, đây là hoài nghi tính công bằng của bọn họ sao?

Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy người tới, liếc nhau, tuy rằng trong lòng không vui nhưng không biểu hiện ra, dù sao cũng là phó hội trưởng, đắc tội không nổi.

“Thì ra là giáo sư Bàng, trước kia chưa từng xuất hiện nhưng không có nghĩa là không thể xuất hiện. Làm người của hội thi đấu, trong quy tắc thi đấu không viết không thể xuất hiện điểm cao như vậy.” Cho dù cuộc thi đấu này là dựa theo sai lầm mà trừ điểm, nhưng bức tranh chữ này của Quý Phong cho dù là từ bất cứ phương diện nào cũng tìm không ra nửa điểm sai sót, có thể so với tác phẩm của đại gia, thậm chí có thể trực tiếp mang đi bán.

Giáo sư Bàng sắc mặt đen sì, nhưng không thể không nói thật sự là không có quy tắc này.

Đám người ông Chu và giáo sư Tần cũng đuổi tới đây, ông Chu nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Hay là giáo sư Bàng có thể tìm ra sai sót? Để hắn tìm đi, hắn tìm ra được cũng phải làm cho chúng ta chịu phục, chứ không phải biểu hiện như không muốn phải thua như vậy.”

Ông Chu một lời vừa ra, tất cả mọi người không dám mở miệng.

Có thể khiến ông Chu luôn luôn tốt tính nói trắng ra tranh đấu như vậy, sợ là thật sự tức giận rồi.

Giáo sư Bàng siết chặt tay, hắn quét mắt nhìn bức chữ kia, càng đến gần lực đánh vào thị giác càng lớn, thậm chí hắn đã bốn, năm chục tuổi cũng không dám nói có thể viết ra loại trình độ này, càng đừng nói là tìm sai sót.

Nếu truyền ra, chẳng phải là nghi ngờ phó hội trưởng hắn vì lý do của bản thân mà cố ý nhằm vào hay sao?

Giáo sư Bàng hít sâu một hơi, biết điểm hôm nay đã định rồi.

Hắn miễn cưỡng cười cười, khôi phục bình tĩnh: “Là tôi nhất thời nghĩ không đúng, quả thật là không có chút sai sót nào, chỉ là trước kia chưa từng có nên nghi ngờ một chút. Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy thì đã quyết định rồi.”

Mọi người trong lòng biết rõ ràng, giáo sư Bàng có tiếng là nhỏ nhen, nhưng cũng không tiện trở mặt.

Khi giáo sư Bàng mở miệng Quý Phong cũng nhìn qua, chỉ là quét mắt nhìn ấn đường của đối phương, mặt không cảm xúc chuyển tầm mắt đi, nếu hợp ý thì còn có thể nhắc nhở một vài câu tốt nhất không nên nổi giận nhiều, nhưng nếu không hợp ý thì chỉ coi như không thấy.

Tuy rằng có trận náo loạn một hồi này của giáo sư Bàng, kết quả vẫn rất khả quan.

Hội thi đấu không biết có phải cố ý hay không, khi tuyên bố thứ tự còn cầm một cái loa lớn hơn tới đây, thậm chí đường lớn bên ngoài khách sạn đều có thể nghe được, dõng dạc hùng hồn: “Thi đấu thư pháp mỗi năm một lần hôm nay đã kết thúc, lần này đạt được hạng nhất huy chương vàng chính là —— đại học C!”

Kế tiếp thanh âm lại ít đi một chút: “Hạng nhì huy chương bạc chính là —— đại học D……”

“Hạng ba……”

……

“Cuối cùng, tuyển thủ dự thi lần này có số điểm cao nhất chính là Quý Phong đến từ đại học C, đạt được giải thưởng thành tựu cá nhân!”

Điều này làm cho đám người ông Chu cũng kinh ngạc không thôi, trước đó chưa từng nói còn có cái này, hẳn là lâm thời thêm vào, tiền thưởng của cuộc thi đấu này cao, ngược lại là niềm vui bất ngờ.

(Mặc dù chưa đến nhưng mà chúc mn Tết đoàn viên vui vẻ, ấm áp bên người thân và bạn bè nha❤️, 5 chương mới này thay bánh trung thu tặng mn nè)