Chương 29.1: Vào đoàn

Trác Thiếu Phàm tắt điện thoại xong cũng mặc kệ, đứng dậy lên tầng.

Phòng Trác Cảnh Diễm trống rỗng, không nói cũng biết là đang ở phòng Tống Chiêu. Trác Thiếu Phàm về phòng mình rửa mặt, chuẩn bị xong mới sang phòng Tống Chiêu.

Nghe tiếng mở cửa, hai người nhìn sang.

Tống Chiêu: “Anh chưa ngủ sao? Anh cứ ngủ đi, tôi sẽ dỗ Cảnh Diễm ngủ”

Trác Thiếu Phàm: “Tôi phải phòng ngừa cậu, nhỡ đâu tối cậu đá thằng bé thì sao?”

Tống Chiêu còn chưa nói gì, Trác Cảnh Diễm đã giận dỗi, từ trong lòng Tống Chiêu ngồi dậy, chỉ tay vào Trác Thiếu Phàm: “Cha nói bậy, Chiêu Chiêu sẽ không đá con đâu, con là bảo bối của Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu yêu con nhất”.

Trác Thiếu Phàm: “Ý cha không phải nói lúc cậu ấy thức, cha là nói lúc ngủ cậu ấy ngủ, mộng du sẽ đá người khác.”

Tiểu gia hỏa: “Mộng du là gì? Chiêu Chiêu sẽ không đá con”. Tống Chiêu: “Thôi, được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ”. Lo lắng hai cha con sẽ cãi nhau, Tống Chiêu nhanh chóng hòa giải.

Cậu thấy Trác Thiếu Phàm vất vả lắm mới muốn làm người cha ân cần, đừng để chưa làm đã cãi nhau.

Lời Tống Chiêu nói, hai người đều nghe, vì vậy, hôm nay cũng giống hôm qua, một trái một phải bao bọc tiểu đậu đinh.

Tống Chiêu: “Bé ngoan, nhắm mắt lại, chúng ta kể chuyện cổ tích nhé, nghe cô bé quàng khăn đỏ được không? Ngày xửa ngày xưa, có một...”

Âm thành dịu dàng của Tống Chiêu rơi vào tai Trác Thiếu Phàm như lời hát ru, nhanh chóng xua tan mệt mỏi của anh.

Chờ Tống Chiêu kể xong, hai cha con đã sớm đi vào giấc ngủ.

Tống Chiêu nhìn Trác Thiếu Phàm, đầu toàn dấu hỏi chấm, không phải nói giám sát cậu sao? Thế mà lăn ra ngủ trước.

Hôm sau, Trần Cảnh đến đón Tống Chiêu, tiểu đậu đinh vẫn ở nhà, thấy Tống Chiêu phải đi làm, tủi thân vô cùng, nhưng lại không muốn làm lỡ công việc của Tống Chiêu, trân chân nhỏ rưng rưng trên khóe mắt, nhưng kiên cường không rớt xuống.

Tống Chiêu xót xa muốn chết, ôm bé kiên nhẫn dỗ dành.

Trác Thiếu Phàm: “Trác Cảnh Diễm, con đã lớn rồi thì phải nghe lời chứ.”

Tống Chiêu trừng mắt với anh: “Nói linh tinh, bảo bối nhà ta là em bé ngoan ngoãn nhất, đúng không bé ngoan, giờ Chiêu Chiêu phải đi công tác, kiếm tiền, kiếm được tiền rồi sẽ đưa bảo bối đi công viên, đi vườn bách thú, thủy cung được không?”

Tống Chiêu hiện tại sợ nhất là ai nói Trác Cảnh Diễm cần phải ngoan ngoãn nghe lời, bé con đã đủ ngoan, đủ hiểu chuyện rồi.

Trần Cảnh nhìn một màn này, có chút ngây người, đây chính là một nhà ba người, nghiêm phụ từ mẫu, giáo dục con trẻ?

Tống Chiêu nhà mình còn dám bảo Trác tổng nói linh tinh?

Trời ạ, Chiêu Chiêu sao big gan vậy?

Trác Cảnh Diễm: “Dạ, nhưng, nhưng bảo bối có rất rất nhiều tiền tiền, bảo bối đều đưa tiền tiền cho Chiêu Chiêu, thế thì Chiêu Chiêu có tiền đưa con đi chơi rồi.”

Tiểu thiên tài Trác Cảnh Diễm, dù nhỏ tuổi nhưng suy luận rất có logic. Bé nhớ đến tiền tiêu vặt còn có lì xì ông bà, chú và dì út cho mình, còn rất nhiều người lớn khác, bé có rất nhiều tiền luôn.

Tống Chiêu nhẹ nhéo mũi bé con: “Bảo bối nhà ta hóa ra là tiểu phú ông hả? Nhưng tiền đó là tiền của con, Chiêu Chiêu của con người trưởng thành, muốn đưa con đi chơi thì không thể tiêu tiền của con được. Chờ sau này Chiêu Chiêu già, không đi làm được, không kiếm tiền được, lúc đấy bảo bảo nuôi Chiêu Chiêu, được không?”

Tiểu đậu đinh: “Dạ, bảo bảo muốn lớn thật nhanh.”

Trần Cảnh tiến lên: “Tiểu thiếu gia, Chiêu Chiêu đi đóng phim thôi, không phải không trở về, nếu cháu được nghỉ, chú có thể đưa cháu đến đoàn phim thăm Chiêu Chiêu.”

Trác Cảnh Diễm mắt sáng lên: “Thật không ạ? Tốt quá! Cảm ơn chú ạ”

Cuối cùng, Tống Chiêu cùng Trần Cảnh cũng lên xe rời đi.