Anh chị trong miệng Trác Cảnh Diễm là con nhà bác và dì của Trác Cảnh Diễm. Một người lớn hơn bé 4 tuổi, một người bằng tuổi bé.
Bé con được đón đến vài lần, mỗi mẹ Trác sẽ chuẩn bị rất nhiều quà, bánh kẹo, đồ bé thích, hơn nữa bé cũng có balo của mình, trong đó có tiền tiêu vặt.
Tống Chiêu trấn an, vỗ vỗ lưng bé: “Ca ca tỷ tỷ bắt nạt bé con nhà chúng ta sao? Vậy con có kể cho ông bà, bác trai với dì không?”
Tiểu đậu đinh: “Dạ có, nhưng ông bà nói con còn bé, không hiểu chuyện, đó là ca ca tỷ tỷ đang chơi với con, dì nói con là người ngoài, đến làm khách mà không ngoan ngoãn, Chiêu Chiêu ơi, con là bé ngoan phải không ạ?”
Lần đầu tới, Trác Cảnh Diễm cũng nói cho các vị ‘trưởng bối’, dù sao ở Trác gia, bé cũng là tiểu bảo bối duy nhất, trong nhà trừ cha thường hay ở ngoài, ông bà nội, chú và cô út đều cưng chiều bé cực kỳ, muốn gì được đấy, đương nhiên không để bản thân thiệt thòi.
Nhưng rõ ràng ca ca tỷ tỷ bắt nạt bé, cướp đồ của bé, ông bà ngoại lại nói đó là cùng bé chơi đùa, dù cậu nhóc không có anh chị em ruột, nhưng cũng có rất nhiều bạn bè, bé biết thế nào là cùng chơi thế nào là bắt nạt.
Ở trong nhà ông bà ngoại, ai cũng nói bé không ngoan ngoãn, không hiểu chuyện, là đứa bé không được yêu thương, ca ca tỷ tỷ là thích bé, muốn chơi cùng bé, bé lại nói xấu họ, thật không lễ phép.
Sau đó khi về nhà ông bà nội, bé muốn hỏi ông bà, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào.
Cuối cùng bé hỏi bà nội, trẻ con không ngoan không hiểu chuyện có phải sẽ không được người khác thích nữa không.
Bà nội nói là đúng, người lớn đều thích em bé ngoan ngoãn, nghe lời.
Vậy nên, bé cũng không dám kể cho bà nghe.
Nãy giờ bé vẫn luôn lo sợ, bé cáo trạng như vậy có phải trở thành bé hư rồi không?
Nhưng bé thực sự không muốn đến nhà ông bà ngoại.
Bé đã lớn, đã đi nhà trẻ, bé cảm thấy, ông bà ngoại thấy quà của ông bà nội gửi tới sẽ cười vui vẻ hơn thấy bé, cho nên, bé có thể không đi không? Chỉ cần gửi quà có được không?
Đột nhiên, đôi mắt tiểu gia hỏa sáng rực: “Chiêu Chiêu ơi, cha ơi, chỉ đưa quà sang là được rồi ạ, ông bà ngoại sẽ rất vui, bảo bảo không cần đi được không ạ?”
Tâm tử trẻ nhỏ đều rất mẫn cảm, đừng nói nó nhỏ tuổi, không biết trái phải, chỉ cần đối xử với nó nhiệt tình hay lạnh nhạt, nó đều cảm nhận được, dù là giả vờ.
Tống Chiêu: “Quà sao? Quà gì?”. Tống Chiêu không biết có vụ này.
Quản gia Khương mở miệng đúng lúc, giọng hơi tức giận: “Mỗi lần tiểu thiếu gia đến nhà bà ngoại, lão phu nhân đều chuẩn bị quà, có thể là thuốc bổ, rượu, hoặc trang sức gì đó”
Những thứ này đều là hàng cao cấp thượng hạng, nếu Lý gia đem bán lại cũng có thể kiếm mười mấy vạn. [ khoảng mấy trăm triệu VND]
Ở phương diện này, Trác gia vẫn rất hào phóng, mẹ Trác nghĩ tới cháu trai đáng thương nhà mình, mới sinh đã không có mẹ bên cạnh, ít nhất ông bà ngoại cũng là người thân của bé.
Tuy rằng con trai mình không có tình cảm với Lý Oánh, nhưng cô ta cũng đã sinh con cho nhà mình, cũng là vợ hợp pháp mà con trai đã lãnh chứng, mặc dù qua đời nhưng không đại biểu Lý gia cùng Trác Cảnh Diễm là không có quan hệ máu mủ, vậy nên mẹ Trác thường sắp xếp quà rất phong phú.
Quản gia Khương tiếp tục nói: “Mấy lần trước, tiểu thiếu gia từ nhà ông bà ngoại về về không vui, hỏi thì tiểu thiếu gia không chịu nói, lão phu nhân với tôi còn cho rằng, tiểu thiếu gia luyến tiếc ông bà ngoại, nên mới buồn như vậy”
Hóa ra là hai người nghĩ sai rồi, để tiểu thiếu gia bị thiệt thòi nhiều lần như vậy, nếu bà nói cho lão phu nhân, nhất định bà ấy sẽ lại nổi giận rồi tự trách bản thân mất.
Tống Chiêu: “Bé ngoan, con chắc chắn đã nói với ông bà ngoại rồi chứ?”. Nếu như thằng bé chưa nói rõ ràng, hiểu lầm trưởng bối, lúc đó sợ có người mượn đề tài mà bàn tán.
Trác Cảnh Diễm nghiêm túc gật đầu: “Chiêu Chiêu, bảo bối chắc chắc ạ, con đã kể cho mọi người, vậy con không cần đến nhà ông bà ngoại nữa phải không ạ?”. Nhóc mong chờ nhìn Tống Chiêu, sau đó lại quay sang nhìn Trác Thiếu Phàm.
Tống Chiêu áp chế lửa giận trong lòng: “Ừm, bảo bối muốn đi thì đi, không muốn thì không đi nữa”
Trác Thiếu Phàm nghe xong trong lòng cũng cảm thấy tức giận, con trai anh, ở nơi anh không nhìn thấy, bị bắt nạt cũng không dám nói, anh làm sao nuốt nổi cục tức này?
Anh cũng giận chính mình, đây chính là kết quả thài thái độ của anh, nếu anh đủ yêu thương Trác Cảnh Diễm, Lý gia sao dám đυ.ng vào con anh.
Trước anh không biết thì không nói, giờ anh đã biết, Lý gia cũng đừng mong yên ổn.
Tống Chiêu: “Giờ cũng muộn rồi, để Khương nãi nãi đưa bảo bối đi tắm nhé, đêm nay con ngủ cùng ta, ta kể chuyện trước khi ngủ được không?”
Tiểu gia hỏa vừa nghe, buồn bực không vui lúc trước liền bay biến: “Thật không ạ? Thật không ạ? Tối nay ba chúng ta ngủ cùng nhau sao ạ? Tốt quá đi! Khương nãi nãi ơi, chúng ta nhanh đi tắm thôi, chút nữa Chiêu Chiêu phải kể chuyện cho bảo bảo nghe nữa, thích quá, thích quá!”
Trác Cảnh Diễm cười tươi, xuống khỏi đùi Tống Chiêu, chủ động dắt tay quản gia Khương.
Quản gia Khương: “Được, Khương nãi nãi dẫn tiểu thiếu gia đi tắm thơm thơm để tối ngủ cùng Chiêu thiếu nhé”
“Dạ, vâng ạ”. Nhóc cười đến híp mắt, thích thú lên lầu cùng quản gia Khương.
Xác định bé đã lên lầu, Tống Chiêu tức giận vỗ bàn: “Khinh người quá đáng, Khinh người quá đáng, bé cưng ngoan như vậy, họ lại vô lương tâm mà bắt nạt nó, còn dám uy hϊếp!”
Trách không được nguyên chủ chỉ cảnh cáo vài lần Trác Cảnh Diễm liền im lặng chịu đựng. Hóa ra từ nhỏ bị nhồi nhét cái ý nghĩ bị bắt nạt không được nói cho người khác, nếu không chính là đứa trẻ hư, không được yêu thích.
Những người Lý gia càng làm cậu ghê tởm, chưa nói tới nguyên chủ không có quan hệ huyết thống ngược đãi bé con. Lý gia đường đường là quan hệ ruột thịt, là cháu trai ruột, cháu ruột, chỉ vì mẹ Trác Cảnh Diễm không còn, bọn họ có thể thản nhiên giày vò bé?
Tống Chiêu đột nhiên đập bàn, khiến Trác Thiếu Phàm đang trầm tư giật mình.
Cậu đập mấy cái vẫn chưa hạ hỏa, đứng lên vòng qua vòng lại.
Trác Thiếu Phàm: “Tay cậu có đau không?”
Tống Chiêu trút giận: “Đau cái gì mà đâu? Sao anh có thể thờ ơ như vậy? Con trai anh bị người ta bắt nạt, bị bắt nạt đấy, anh có thể cư xử giống một người cha không hả?”
Trác Thiếu Phàm: “??? Cậu, là đang nói ai?”
Trác Thiếu Phàm, đại thiếu gia chưa từng ai dám chỉ trích, ngạc nhiên nhìn Tống Chiêu. Tống Chiêu từ khi nào dám hét lên với anh như vậy?
Tống Chiêu: “Còn nói ai chứ? Cùng anh đó, con trai anh bị người ta bắt nạt đó anh hiểu không?”
Tống Chiêu thực sự quá tức giận, bắt được ai thì mắng người đó, đặc biệt là Trác Thiếu Phàm, nếu anh làm đủ nghĩa vụ một người cha, ai dám động vào Trác Cảnh Diễm?
Trác Thiếu Phàm: …
Trác Thiếu Phàm: “Cậu yên tâm, con trai tôi chịu ủy khuất, tôi đương nhiên thay nó lấy lại công đạo”
Tống Chiêu nghe vậy mới hòa hoãn: “Anh tốt nhất là nói được làm được, nếu người nhà họ Lý không chịu hình phạt thích đáng, thì về sau anh đừng mong nhìn được đồ ăn tôi nấu”
Trác Thiếu Phàm: “!!!”. Uy hϊếp, đây chắc chắn là uy hϊếp.
Trác Thiếu Phàm: “Cậu đem suy nghĩ này nuốt lại trong bụng đi, cậu không nói, tôi cũng không bỏ qua cho bọn họ”
Anh và Lý Oánh vốn chẳng có tình cảm gì, Trác Cảnh Diễm xuất hiện là do Lý gia tính kế, đối với bọn họ, trước nay anh không để vào mắt, nhưng hiện tại, họ lại dám đυ.ng vào con anh, anh càng không thể tha.
Lúc này Tống Chiêu mới vừa lòng, ngọn lửa cũng dần dập tắt.
Tống Chiêu: “Lúc nãy đồng ý không để thằng bé đến nhà họ Lý, ngày mài thực sự không đưa nó đi chứ?”. Tống Chiêu một lần nữa xác định.
Trác Thiếu Phàm: “Không đi”
Thấy Trác Thiếu Phàm thái độ kiên định, Tống Chiêu gật gật đầu, nổi lên tâm tư bát quái.
Tống Chiêu cẩn thận nói: “Ông chủ à, hỏi anh chút vấn đề cá nhân được không?”
Trác Thiếu Phàm: “Hiện giờ cẩn thận vậy, mới nãy không phải mắng tôi sao?”
Tống Chiêu cười: “Không phải do tôi giận quá sao. Ông chủ đại nhân đại lượng, đừng để trong lòng mà”
Trác Thiếu Phàm hừ lạnh: “Hòi đi”
Tống Chiêu: “Ngài cùng mẹ thằng bé quen nhau thế nào thì kết hôn vậy?”. Trong sách cũng không nói tỉ mỉ, cậu thực sự có chút tò mò.
=====
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đề cử!