Chương 16.2: Nhãi con đánh lộn

Tống Chiêu sợ chính là những phụ huynh khó tính.

Người đàn ông: “Chúng tôi không thiếu chút tiền này. Là con trai cậu đánh con gái tôi sao?”

Người đàn ông rất tức giận, cảm thấy tiền thuốc men anh cũng không lấy ra được sao, đây là con gái bảo bối của anh, chuyện này sao bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trác Cảnh Diễm: “Chiêu Chiêu, con...”

Trác Cảnh Diễm còn chưa nói xong, bé gái còn ở trong ngực ba ba đã nhảy xuống, ngửa đầu nhìn Tống Chiêu: “Anh là mẹ kế của Trác Cảnh Diễm sao?”

Cô bé mới nghe Trác Cảnh Diễm gọi người đó là Chiêu Chiêu, không phải gọi là ba ba, Trác Cảnh Diễm mỗi ngày đều nói bên tai cô bé là Chiêu Chiêu làm cho Trác Cảnh Diễm cái gì. Cô bé biết, Chiêu Chiêu chính là mẹ kế của Trác Cảnh Diễm.

Tống Chiêu: ? ? ?

Người đàn ông: “Châu Châu, không thể vô lễ như thế!”

Tuy rằng rất tức giận khi con gái mình bị đánh, nhưng gia giáo vẫn phải dạy dỗ..

Tống Chiêu: “À...đúng vậy”

Sau đó Tống Chiêu mắt thường cũng thấy được bé gái nổi giận, còn đá chân cậu: “Mẹ kế đều là người xấu, đều là người xấu”

Tống Chiêu còn chưa kịp định hình, Trác Cảnh Diễm đã lên tiếng: “Trương Thương Châu, tớ không cho cậu nói Chiêu Chiêu là người xấu, cậu mau xin lỗi Chiêu Chiêu, nếu không xin lỗi tớ sẽ đánh cậu”

Trác Cảnh Diễm bị Tống Chiêu ôm còn không thành thật, một mực ở trong ngực Tống Chiêu đưa ra lời uy hϊếp, hai chân nhỏ còn đạp lung tung.

Tống Chiêu: ...

Vậy là náo loạn cả tiếng còn không biết xảy ra chuyện gì, giờ đã rõ ràng.

Người đàn ông lập tức ngượng ngùng, đây rõ ràng là đứa trẻ nhà mình không đúng, nhưng con gái mình ở trong nhà rất ngoan ngoãn mà.

Tống Chiêu để Trác Cảnh Diễm xuống: “Không thể tùy tiện đánh nhau, càng không thể đánh bạn nữ, chúng ta là đàn ông, phải bảo vệ các bạn nữ, phải lịch sự, phong độ có biết không?”

Trác Cảnh Diễm: “Nhưng mà cậu ấy nói bậy, cậu ấy đổ oan Chiêu Chiêu”

Tống Chiêu mềm lòng, hóa ra thằng bé làm vậy là vì mình, cậu trước giờ đều không nghĩ bé con sẽ thích mình như vậy. Thích đến nỗi không chịu được một lời khó nghe về cậu.

Trương Thượng Châu: “Tớ không nói bậy, tớ không có, mẹ kế không phải người tốt, sẽ bắt nạt trẻ con, sẽ không cho trẻ con ăn cơm, mẹ kế tớ chính là như thế, mẹ kế của cậu cũng sẽ như vậy”

Trương Thượng Châu bị thái độ của Trác Cảnh Diễm làm cho tức điên, không quan tâm gì cả mà hét to.

Cô bé đều là vì muốn tốt cho Trác Cảnh Diễm, vì sao Trác Cảnh Diễm không chịu tin? Mẹ kế sẽ không có ai tốt hết.

Mọi người: ? ? ?

Người đàn ông: “Cái gì? Vậy là sao? Châu Châu, con nói ba nghe, con nói vậy là sao? Mẹ con...Mẹ kế làm gì con?”

Lúc này bạn nhỏ Trương Thượng Châu dường như nhận ra mình lỡ nói gì, lại òa lên khóc lớn, vừa khóc vừa nức nở: “Ba...con sai rồi...ba đừng không cần Châu Châu, Châu Châu biết sai rồi, sau này nhất định sẽ nghe lời mẹ...”

Người đàn ông hoảng loạn, không ngừng hỏi con gái rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bé gái lại khóc không ngừng, căn bản không nghe được gì.

Hiệu trưởng cùng hai giáo viên ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai gia đình.

Tống Chiêu tiến lên: “Bạn nhỏ Châu Châu phải không? Em là bảo bối của ba em, sao ba em lại không cần em chứ? Đúng không anh Trương”

Thấy con gái mình đã bình tĩnh lại, đỏ mắt mình mình, người đàn ông nhanh chóng nói: “Đúng vậy, Châu Châu là viên ngọc quý của ba, bảo bối của ba, ba không cần ai cũng không có chuyện không cần Châu Châu, ngoan, nói cho ba đã xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ nhờ lời đảm bảo của ba ba, lại cũng đã nói ra lời không nên nói, Trương Thượng Châu chậm rãi mở miệng.

Chuyện là, năm ngoái Trương tiên sinh kết hôn, tìm cho cô bé một người mẹ kế. Lúc đầu mẹ kế rất tốt, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp cho cô bé.

Nhưng dần dần mẹ kế không thích cô bé nữa, khi ba ba không có mặt sẽ không cho cô bé ăn. Có một ngày, bé quá đói bụng nên ăn nhiều đồ ăn vặt, khi ba ba về mẹ kế lại nói bé ăn nhiều đồ ăn vặt, không chịu ăn cơm. Sau đó ba ba nghe lời mẹ kế, đồ ăn vặt cũng không còn.

Bây giờ mẹ kế muốn sinh em trai, mọi người đều nói sau này ba ba sẽ không phải ba ba cô bé nữa, là ba ba của em trai và mẹ kế.

Mẹ kế còn cảnh cáo cô bé, nếu cô bé ngoan ngoãn nghe lời thì ba mới cần cô bé. Nếu cô bé dám cáo trạng, sau này ba ba sẽ không tin cô bé nữa, thậm chí không cần cô bé.

Cô bé sợ hãi, không dám nói cho ba ba. Lại nghe thấy Trác Cảnh Diễm thích mẹ kế nên nàng liền nói cho Trác Cảnh Diễm biết mẹ kế không phải người tốt, nhưng Trác Cảnh Diễm không nghe. Cô bé chỉ muốn Trác Cảnh Diễm sẽ không giống như cô bé, bọn họ là bạn tốt mà.

Trương tiên sinh nghe đến chấn kinh rồi, cả người đều không thể tin nổi.

Tống Chiêu nghe được chuyện bát quái nhà hào môn, thờ dài: “Trương tiên sinh, tôi không biết gia đình anh chung sống thế nào, cũng không biết anh đối với con gái và vợ có bao nhiêu nặng nhẹ, nhưng việc này, chỉ cần để tâm một chút là biết, nếu không thì gắn một cái camera xem là hiểu ngay. Chúng ta đều là người có con cái, đứa trả là vô tội, việc nhà anh, anh lưu ý một chút. Vết thương của đứa nhỏ đã xử lý qua, nếu cần đi bệnh viện anh có thể tìm tôi. Tôi đưa con mình về trước”

Tống Chiêu thở dài, xoay người bế Trác Cảnh Diễm lên. Việc của nhà người khác, lời cậu có thể nói cũng đã nói, muốn xử lý thế nào, phải do Trương tiên sinh quyết định”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con đánh nhau, đau lòng đau lòng.