Chương 15.2: Áo khoác lọt gió

Làm một đầu bếp, Tống Chiêu thích nhất là nhìn mọi người ăn đồ ăn mình nấu, nếu ăn sạch bàn ăn chính là khẳng định tài nấu ăn của cậu rồi.

Trần Cảnh: “Tống Chiêu tay nghề của cậu quá tốt rồi, nhìn thôi cũng muốn ăn”

Trần Cảnh không biết khách sạn lớn đồ ăn có bao ngon ngọt, anh chỉ biết, đối với anh trù nghệ của Tống Chiêu xứng đáng phong thần.

Tiểu gia hỏa: “Cha, nhà hàng nhất định không nấu đồ ăn ngon như Chiêu Chiêu đúng không ạ?”

Tiểu gia hỏa nhiệt tình khen ngợi, dù Tống Chiêu nói mình làm đồ ăn đều không ăn được, nhưng bé thấy Tống Chiêu vẫn là số một.

Trác Thiếu Phàm không thể hiện rõ ý tứ, ừ một tiếng, mọi người bắt đầu dùng cơm.

Trác Thiếu Phàm bữa cơm này ăn đến no căng, nhưng mặt cũng không biểu hiện ra tới, làm bộ như không có chuyện gì, lau lau miệng rồi lên lầu.

Lúc đi lên lầu Trác Thiếu Phàm còn nghe ‘áo khoác lọt gió’ đang nói: “Cha hình như không thích ăn, Chiêu Chiêu về sau không cần làm đồ ăn cho cha đâu, chỉ làm cho bảo bối thôi được không ạ? Như vậy Chiêu Chiêu sẽ không mệt, bảo bối thích nhất đồ ăn Chiêu Chiêu làm”

[‘áo khoác lọt gió’ ngược nghĩa với áo bông tri kỷ]

Trác Thiếu Phàm: ... Anh cũng không biết con trai mình nhỏ tuổi như vậy lại học đâu nhiều từ như vậy, một phủng một giẫm là học theo ai?

Sau khi Trần Cảnh ra về, Tống Chiêu theo thói quen đi bộ một chút. Tiểu gia hỏa hôm nay quyết tâm không đi WC, bám sát Tống Chiêu một tấc không dời, nhìn Tống Chiêu muốn ra ngoài, chính mình đứng đợi sẵn ở cửa.

Mím môi không nói muốn cùng đi dạo với Tống Chiêu, chỉ đứng chờ đợi và nghiêm túc nhìn Tống Chiêu.

Tống Chiêu đi tới cửa, ngồi xổm xuống, cùng nhóc con nhìn thẳng.

Trác Cảnh Diễm bị Tống Chiêu nhìn thì hơi ngượng ngùng, biệt biệt nữu nữu nói: “Chiêu Chiêu...nhìn bảo bối nhin vậy làm gì ạ?”

Tống Chiêu: “Nhóc đứng đây là muốn đi dạo với tôi sao?”

Đậu nhỏ bị chọc thủng tiểu tâm tư, mặt đỏ lên, nhưng vẫn gật gật đầu: “Bảo bối có thể cùng Chiêu Chiêu ra ngoài sao?”

Nhìn đôi mắt mong chờ như vậy, Tống Chiêu thực sự không nỡ nói ra lời cự tuyệt.

Cậu không biết vì sao thằng bé lại thích mình, còn ỷ lại vào mình như vậy. Cậu rõ ràng đối xử với nhóc không nhiệt tình mà.

Ngay từ đầu, cậu cho rằng, nam phụ trả thù nguyên chủ lại không trả thù cha mình là do nguyên chủ đối xử với hắn không tốt, cho nên cậu chỉ cần đối xử với hắn ‘không nóng không lạnh’, là có thể giống Trác Thiếu Phàm, sống yên ổn không chịu kết cục bi thảm.

[‘không nóng không lạnh’: Tống Chiêu định đối xử bình thường, không ngược đãi không yêu thương sâu đậm, dù nhiều lần bị sự đáng yêu của bé con đánh gục]

Nhưng hiện tại, cậu chủ nhỏ rõ ràng là thích cậu, cậu đối với quyết định lúc trước có chút mê mang.

Trác Cảnh Diễm: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu làm sao vậy?”

Tống Chiêu: “Không, không có gì, chúng ta đi thôi”

Kệ đi, nghĩ không được thì thôi, đi một bước tiến một bước, cuộc sống mà, không phải như vậy sao?

Người xưa nói đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. [mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết]

Mà Tống Chiêu không biết chính là, khi cậu mang tiểu gia hỏa đi tiêu thực, còn Trác Thiếu Phàm ăn no đang ở thư phòng lầu hai đi lại nửa giờ, dạ dày mới đỡ khó chịu.

Hai ngày sau, tiểu gia hỏa phải đến nhà trẻ, Tống Chiêu không có tiết học nên tính nghiên cứu xem phát sóng cái gì cho tốt, lúc này Trần Cảnh gọi điện cho cậu tới công ty một chuyến.

Tống Chiêu tới phòng làm việc của Trần Cảnh, còn chưa kịp mở thì cửa được kéo ra từ bên trong. Một chàng trai soái khí bước ra, còn đang tươi cười, thấy cậu thì vẻ mặt biến sắc, nháy mắt âm trầm khó coi: “Tống Chiêu, cậu cũng có bản lĩnh lắm, tôi thật muốn xem cậu có thể làm đến mức nào, chúng ta chờ xem”. Nói xong còn cố ý đυ.ng bả vai Tống Chiêu, nổi giận đùng đùng bước đi.

Tống Chiêu: ???

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, Tống Chiêu cũng chưa kịp phản ứng, người này là bị làm sao thế?

Tống Chiêu có ký ức của nguyên chủ, biết người này cũng là nghệ sĩ dưới tay Trần Cảnh, đồng nghiệp của cậu – Lâm Dương.

Vấn đề là, Lâm Dương so với nguyên chủ nổi tiếng hơn. Bộ dáng vừa rồi chắc là ghen tức hả? Ghen tức cái quỷ gì?

Tống Chiêu không hiểu.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Trần Cảnh đi ra thấy Tống Chiêu: “Cậu tới rồi à? Sao không vào?”

Tống Chiêu xoa xoa bả vai bị đυ.ng: “Vừa mới gặp Lâm Dương, cậu ta uống lộn thuốc à? Sao giống như bị bệnh tâm thần thế?”

Trần Cảnh: ... Hình như anh biết xảy ra chuyện gì.

Trần Cảnh: “Sao vậy? Cậu không sao chứ?” Nhìn Tống Chiêu xoa vai, Trần Cảnh chạy đến hỏi.

Tống Chiêu: “Không sao, anh gọi em có việc gì?”

Trần Cảnh: “Chúng ta vào văn phòng nói, có một vai diễn tôi muốn cậu thử vai, cũng là tác phẩm lớn, tuy không phải nam chính, nhưng là em trai nữ chính, đều có cảnh diễn phối hợp với nam chính và nữ chính, nhân vật này khá thích hợp, cậu nhìn kịch bản này xem, ba ngày sau thử vai”

Vai diễn này là Trần Cảnh cố tình tìm kiếm, chỉ cần Tống Chiêu đồng ý, anh sẽ gọi điện cho thư ký Bành, thử vai chỉ là quá trình. Trác tổng yêu cầu cho Tống Chiêu vai diễn, kịch bản tốt, nhân vật phải hút fans, suất diễn lại không quá nhiều, không chiếm dụng thời gian của Tống Chiêu.

“Được ạ, ba ngày sau thử vai phải không? Em đem kịch bản về xem...”. Vừa lúc cậu mới học vài tiết học, có thể thực hành xem mình học hành thế nào.

Tống Chiêu còn chưa nó xong, di động đã vang lên, là điện thoại của Khương quản gia. Tắt điện thoại, sắc mặt Tống Chiêu hơi khó coi.

“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Trần Cảnh hỏi.

Tống Chiêu: “Nhóc con ở nhà trẻ xảy ra chuyện, em phải đến đó, kịch bản này lần sau em lại bàn bạc với anh sau”

Vừa nghe là Trác Cảnh Diễm xảy ra chuyện, Trần Cảnh nào dám chậm trễ: “Được được được, chuyện của trẻ con chính là chuyện lớn, cậu nhanh đi đi, từ từ, tài xế chở cậu tới sao? Tài xế còn ở đây không?”

Tống Chiêu: “Em bảo tài xế về trước rồi, không sao, em gọi xe đến”

Trần Cảnh cầm chìa khóa xe đứng lên: “Đừng gọi xe, tôi đưa cậu đi, chuyện con cái là không thể xảy ra sơ suất”. Đặc biệt là con trai của nhà họ Trác, càng không thể xảy ra sơ suất.

Tống Chiêu cũng có chút lo lắng, trong điện thoại nói không rõ ràng: “ Được, vậy cảm ơn anh”

Nói xong hai người vội vàng đi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mọi người đọc truyện vui vẻ;

Trác bá tổng: Mọi người đoán xem vì sao tôi lại về?

(Nói bậy, tuyệt đối không phải vì cá quế chiên xù, chắc chắn tuyệt đối)

Tống Chiêu: Có câu gì mà...à, càng giải thích càng sai!