Sau khi cơn giận vì bị nghe lén điện thoại giảm xuống, lý trí của Lâm Hân cuối cùng cũng dần trở lại. Cô xoay mắt nhìn về phía Diệp Lăng Hoa, sau đó đồng tử thu lại, nhận ra trán bên phải của Diệp Lăng Hoa bị rách một vết, máu đang chảy
ra.
"Sao không nói gì vậy?" Diệp Lăng Hoa thấy Lâm Hân có vẻ bị dọa sợ, lông mày cô cau lại càng chặt hơn. Cô đưa tay vén tóc mái của Lâm Hân, cẩn thận kiểm tra đầu của cô ấy, nghi hoặc: "Cô cũng không bị thương mà!"
Lâm Hân không nhịn được mà nhắc nhở bằng giọng khàn khàn: "Người bị thương là cô."
"Gì cơ?" Vì Lâm Hân nói quá nhỏ, Diệp Lăng Hoa nghiêng tại để nghe rõ hơn.
Khoảng cách gần, khiến cô có thể ngửi thấy mùi dầu gọi lạ lẫm của đối phương. Bất ngờ là Lâm Hân lại không cảm thấy khó chịu.
Thấy Lâm Hân ngẩn người không nói gì, Diệp Lăng Hoa chỉ có thể hỏi: "Cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Hay có cần tôi gọi xe không?"
Lâm Hân lảng tránh ánh mắt, tránh xa mùi hương thoang thoảng đó, sau đó lớn tiếng nói:
"Là cô bị thương! Ở trán."
Phòng khách vào ban đêm trông đặc biệt rộng lớn, tiếng nói đột ngột to lên của Lâm Hân dường như vang vọng trong phòng khách.
Diệp Lăng Hoa ngớ người, rồi mỉm cười: "Tôi bị thương à?"
Cô đưa mắt lên nhìn, không thể thấy vết thương nên chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào, có hơi đau một chút, máu chảy không nhiều.
"Vết thương nhẹ, không sao đâu. Còn cô? Cô có bị thương không?" Diệp Lăng Hoa xác định vết thương của mình không nghiêm trọng, ngược lại, cô quan tâm hơn đến tình trạng của Lâm Hân.
Cái gì gọi là không sao? Làm sao có thể không sao? Có cô gái nào mà không quan tâm đến ngoại hình của mình chứ?
Lâm Hân không nhịn được nhíu mày nhìn cô, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát người trước mặt. Hóa ra lông mi dưới của Diệp Lăng Hoa không dài nhưng rất dày. Hóa ra sống mũi cô ấy rất cao và thẳng. Hóa ra, môi cô ấy mỏng ở trên và dày ở dưới.
Bây giờ nhìn kỹ lại, Diệp Lăng Hoa thực sự rất đẹp. Chỉ là mang theo vài phần anh khí, thiếu đi chút dịu dàng.
Và còn khóe mắt cô ấy có chút nếp nhăn khi cười, chắc là do thường xuyên cười.
"Sao lại không nói gì nữa rồi? Cô như vậy tôi rất lo lắng, khi cô ngã xuống tôi đã cố gắng hết sức rồi, nếu còn chỗ nào không thoải mái hãy nói ra, đừng cố chịu đựng."
Những lời quan tâm nhẹ nhàng, như dòng nước ấm chảy vào lòng Lâm Hân. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt của Diệp Lăng Hoa, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng trong ánh sáng.
Người này, dù chưa từng quen biết, nhưng lại quan tâm đến mình như vậy.
Lâm Hân đột nhiên cảm thấy tủi thân, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Người lạ còn vì mình mà bị thương, vậy thì mình cũng không tệ đến vậy, phải không?
Diệp Lăng Hoa thấy cô ấy đột nhiên đỏ mắt, lập tức hoảng hốt: "Cô thực sự bị thương à? Đau ở đâu?"
Chuyện chia tay còn có thể khiến cô ấy tức đến chết, thế thì cô ấy phải bị thương nặng đến mức nào mới đỏ cả mắt chứ?
Diệp Lăng Hoa thực sự bị dáng vẻ muốn khóc mà không khóc của cô ấy làm cho sợ hãi, có chút lo lắng.
"Tôi không bị thương." Lâm Hân vội vàng giải thích.
Diệp Lăng Hoa nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: "Phù, không bị thương là tốt rồi."
Lâm Hân chống tay ngồi dậy, để có thể nhìn rõ hơn vết thương trên trán của Diệp Lăng Hoa.
Chắc là lúc lăn xuống va vào góc cầu thang, vết thương xung quanh đã đỏ lên một mảng lớn.
"Cô ngồi yên ở sofa, tôi đi lấy hộp thuốc."
Lâm Hân nói rồi đứng dậy, Diệp Lăng Hoa cũng theo đó đứng dậy, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa phòng khách chờ Lâm Hân quay lại.
Diệp Lăng Hoa đã ở thế giới này ba năm, cũng không phải chưa từng thấy biệt thự lớn như vậy. Chỉ là biệt thự của Lâm Hân dường như thiếu đi rất nhiều... hơi thở của cuộc sống?
Rõ ràng là ở nhà thường xuyên dọn dẹp, nấu nướng.
Diệp Lăng Hoa cúi mắt nhìn tài liệu trên bàn, đây là tài liệu cô đã sắp xếp và để lại đây vào buổi chiều. Lúc đó đã nhận ra, tài liệu này là một dự án hợp tác mới.
Chắc là chuẩn bị cho Trịnh Lam Văn?
"Cúi đầu, tôi giúp cô khử trùng." Giọng nói dịu dàng của Lâm Hân kéo Diệp Lăng Hoa trở về thực tại.
Diệp Lăng Hoa lúc này mới phát hiện Lâm Hân đã trở lại, đang ngồi đối diện, cầm bông gòn và dung dịch khử trùng, nghiêm túc nhìn cô.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống, Lâm Hân giúp cô làm sạch máu xung quanh vết thương, đôi mắt chăm chú nhìn vết thương, động tác tay nhẹ nhàng.
Diệp Lăng Hoa chỉ cảm thấy trên trán như có gì đó nhẹ nhàng quét qua, chạm vào vết thương tuy có chút đau nhói, nhưng nhiều hơn là cảm giác ngứa ngáy khi được băng bó.
Qua ánh nhìn thấp thoáng, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái phía đối diện, lúc này vì đang tập trung khử trùng mà mím chặt lại.
Diệp Lăng Hoa trong lòng khẽ động, nhận ra mình đang có suy nghĩ không nên có, chỉ có thể quay đi ánh mắt. Sau đó nhớ lại lý do hai người tranh cãi, cô chỉ có thể mở miệng giải thích: "Tôi thực sự không cố ý nghe lén, nhưng... tôi thực sự đã nghe được, tôi xin lỗi, cô đừng giận nữa được không?"
Lâm Hân cụp mắt xuống, trong giọng nói gần như mang theo sự cám dỗ của Diệp Lăng Hoa, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi không giận nữa."
Diệp Lăng Hoa ngớ người: "... Thật sao?"
Lâm Hân mỉm cười, lặp lại: "Tôi không giận nữa."
Vì cả hai đã cùng lăn xuống cầu thang, Lâm Hân có thiện cảm hơn với Diệp Lăng Hoa, và cũng hiếm khi nở nụ cười với cô ấy.
Lâm Hân vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, khi cười, đôi mắt phượng lại càng mê hoặc lòng người.
Diệp Lăng Hoa bị vẻ đẹp này làm cho lóa mắt. Nhưng cô lại hiểu rõ rằng giữa cô và Lâm Hân là không thể, đặc biệt khi trong lòng Lâm Hân có Trịnh Lam Văn, người quan trọng hơn cả mạng sống của cô ấy. Vì vậy, Diệp Lăng Hoa chỉ có thể giả vờ họ khẽ, tránh ánh mắt của Lâm Hân, trong lòng tự nhủ: Nữ chính, nữ chính, đều là nữ chính.
Lâm Hân tất nhiên không biết Diệp Lăng Hoa đang nghĩ cái gì lung tung, sau khi khử trùng xong, cô lấy băng gạc vô trùng từ trong hộp thuốc, rồi cẩn thận dán lên vết thương trên trán, coi như là đã băng bó đơn giản xong.
Diệp Lăng Hoa đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, sau đó nở nụ cười, khen ngợi Lâm Hân: "Cô thật giỏi."
Lời khen không rõ lý do này khiến mặt Lâm Hân đỏ lên, cô chỉ có thể cúi đầu như con đà điểu tránh ánh mắt của Diệp Lăng Hoa, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa đáp lại cô ấy: "Có gì giỏi đâu, rất đơn giản thôi."
Cô đặt lại hộp thuốc vào chỗ cũ, khi quay lại thì tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó nói với Diệp Lăng Hoa: "Ở đây tầng một không có phòng, chủ yếu là bếp, phòng gym và phòng cách âm. Trên tầng hai có hai phòng khách, cô cứ chọn một phòng, trong tủ có chăn ga gối nệm, cô tự sắp xếp được không?"
Diệp Lăng Hoa gật đầu , Lâm Hân lại nhìn cô một lúc lâu, rồi đứng dậy rời đi.
***
Sau khi lên tầng, Diệp Lăng Hoa chọn căn phòng bên cạnh Lâm Hân, chính là căn phòng mà Trịnh Lam Văn từng ở. Vì
là phòng khách nên không có phòng thay đồ riêng, nhưng cũng đã có sẵn tủ quần áo bằng gỗ tự nhiên. Cũng có phòng tắm riêng, bên ngoài cửa kính đối diện giường có một ban công lớn.
Nhìn chung, mọi thứ đều có đủ, nhưng lại kỳ lạ là vô cùng đơn giản. Không có một thứ gì dư thừa, dường như lúc nào cũng sẵn sàng để rời đi.
Diệp Lăng Hoa đóng cửa phòng ngủ lại, lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Cô là lấy bộ ga trải giường từ tủ trước, sau khi trải xong giường, Diệp Lăng Hoa mới lấy điện thoại ra nhắn tin: "Cô về
trước đi!"
"Được."
Phía bên kia cũng trả lời rất dứt khoát.
Diệp Lăng Hoa đồng thời gửi thêm một tin nhắn cho một người bạn khác: "Cảm ơn, hôm nay không có gì nữa rồi."
Là một trong những bạn bè thân thiết của Diệp Lăng Hoa, Thang Kiều An không dễ dàng bị dẹp yên như vậy: "Vừa nãy Yến Tử nói với tôi là cô gọi cho cô ấy hỏi về chuyện Mãn Hán toàn tịch."
Diệp Lăng Hoa: ... Hình Yến đúng là cái miệng.
"Và sáng nay cô cũng gọi cho tôi, bảo tôi sẵn sàng chờ. Tôi là bác sĩ, tôi đã dành cả ngày để đợi cô, mặc dù cuối cùng không cần dùng đến, nhưng tôi thực sự đã dành ra một ngày để chờ cô. Cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc hôm nay tôi đã chờ đợi ai chứ?"
Diệp Lăng Hoa hít một hơi sâu, con người này vẫn tò mò như vậy sao? Cô chỉ có thể cắn răng nói: "Tôi sẽ mời cô ăn cơm."
"Chị đây thiếu bữa cơm đó sao?" Thang Kiều An suýt nữa thì tức ói máu.
Sau đó, cô ấy tiếp tục hét lên: "Chị đây thiếu là tin đồn, là tin đồn đấy!!!"
Diệp Lăng Hoa không nhịn được cười: "Là bác sĩ thì phải nghiêm túc."
Thang Kiều An: "...Cô nói thế mà nghe được à?"
Diệp Lăng Hoa tất nhiên không để ý đến cô ấy nữa, thực ra hôm nay cô đến đây quá đột ngột, thậm chí còn không chuẩn
bị hành lý. Bởi vì ngay từ đầu cô đã do dự, không biết liệu việc tham gia vào một chuỗi câu chuyện hoàn chỉnh có tốt
hay không. Nhưng sau khi xem qua diễn đàn của Lâm Hân, cô không nỡ lòng nào thấy một người đẹp, sự nghiệp thành công, ba lần đoạt ảnh hậu, trong giới giải trí cũng được coi là tài năng như vậy. Một người tài năng như vậy, mà lại mất đi vì một đoạn tình cảm
Càng trớ trêu hơn, khi sáng sớm thức dậy, trời lại mưa tầm tã, Diệp Lăng Hoa vốn là người lười biếng. Những ngày mưa
như thế này, thường không thích di chuyển.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định giúp Lâm Hân một tay, vì vậy cô đã thay một bộ quần áo đơn giản, cầm ô, rồi bắt xe đến đây.
May mắn là cô đã chuẩn bị trước, luôn chú ý đến tình hình của gia đình Lâm Hân. Vì vậy, khi nghe nói mẹ của Lâm Hân có ý định tìm giúp việc nhà, cô nhanh chóng giành được cơ hội phỏng vấn.
Mục đích của Diệp Lăng Hoa khi làm tất cả những việc này là để tránh điểm đau khổ đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết.
Lâm Hân tự sát.
Đúng vậy, thực ra vào ngày ly hôn, Lâm Hân đã cố gắng tự tử một lần. Và thời điểm tự sát chính là sau khi cô nghe điện thoại của Trịnh Lam Văn, Lâm Hân bắt đầu không thể nghĩ thông suốt.
Năm năm hôn nhân, vào đúng ngày kỷ niệm, sự vui mừng khi chuẩn bị và sự tuyệt vọng khi bị ly hôn đã tạo nên sự tương phản. Điều đó đã đủ để cô sụp đổ, nhưng Trịnh Lam Văn còn gọi điện đến xin lỗi vào ngày hôm đó.
Quên thì quên đi, nhưng lại phải nhắc lại một lần nữa.
Lâm Hân không thể nghĩ thông suốt, nên đã thử tự tử một lần, mặc dù thất bại. Nhưng sự việc này đã để lại vết thương
sâu sắc cho cô ấy, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay, cô lại bị nhắc nhở về sự phản bội của Trịnh Lam Văn. Dẫn đến sau này hai người tái hợp, vết sẹo đó vẫn là cái gai trong lòng Lâm Hân.
Là một tiểu thuyết máu chó ngược tâm ngược thân, cuốn sách này thực sự đã hành hạ Lâm Hân đến chết đi sống lại.
Dù là về thể xác hay tinh thần.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là...
Diệp Lăng Hoa đứng dậy bước đến bên giường, nhìn ra ngoài thấy mặt trăng sáng như chiếc đĩa bạc, treo trên màn đêm
đen thẫm, xung quanh là vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Điều kỳ lạ là...
Cô đã nghe một đoạn ngắn ngoài cửa, cuộc điện thoại giữa hai người không gay gắt như trong tiểu thuyết.
Thậm chí, Lâm Hân cũng không khóc như trong tiểu thuyết, mà lại chọn cách đập vỡ điện thoại?
Diệp Lăng Hoa xoa cằm, nheo mắt suy nghĩ: "Chẳng lẽ vì đã quá lâu, mình nhớ nhầm tình tiết?"
***
Sáng hôm sau Lâm Hân thức dậy, thần thái rạng rỡ, cô chăm sóc bản thân thật tốt.
Việc ly hôn với Trịnh Lam Văn không phải là không buồn, chỉ là sau năm năm sống cùng mà vẫn không thể làm ấm tảng
đá Trịnh Lam Văn. Nhưng Trịnh Lam Văn lại rất thành công trong việc làm đông lạnh trái tim nóng bỏng của cô.
Dù buồn nhưng cô lại cảm thấy tình cảm của mình không đáng, càng không cam lòng vì Trịnh Lam Văn vẫn thích Lâm
Uyển.
Nhưng dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Sau khi Lâm Hân rời khỏi phòng ngủ, cô thấy cửa phòng khách bên cạnh không đóng chặt.
Mở cửa bước vào, gió xuân phả vào mặt mang theo hương thơm của rừng cây trước biệt thự. Lâm Hân nhắm mắt tận
hưởng, nhìn quanh phòng, phát hiện Diệp Lăng Hoa không có trong phòng.
Nhìn kỹ hơn, cô thấy Diệp Lăng Hoa đang đứng ở ban công vươn vai, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua khi đến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại nhìn. Mái tóc đen mượt như thác nước, rung động dường như phản chiếu ánh nắng.
Nhìn thấy mình, Diệp Lăng Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ấy nở nụ cười rạng rỡ: "Dậy rồi à?"
Từ hôm qua Lâm Hân đã nhận ra, Diệp Lăng Hoa cười lên trông rất đẹp. Nụ cười của cô ấy có thể nói là đầy sự thân thiện, nhìn nụ cười như vậy khiến người ta không thể không muốn đến gần.
Mỗi lần nhìn nụ cười ấy, dường như cảm giác như mình và cô ấy đã quen nhau từ lâu, lại như thế mình là người mà cô ấy
yêu thương nhất.
Khi cô ấy cười, ánh sáng trong đôi mắt cong cong của cô luôn mang lại cho người ta cảm giác sẽ được cô yêu chiều vô
độ.
Vì vậy, người ta không thể không nhìn vào nụ cười của cô, trong nụ cười của cô mà thử tiếp cận.
Có những người, thật sự chỉ cần cười thôi cũng đã chiếm được ưu thế!
Lâm Hân không nhịn được cảm thán.
Dù nghĩ như vậy, Lâm Hân vẫn hỏi Diệp Lăng Hoa: "Ừ, đã làm bữa sáng chưa?"
Diệp Lăng Hoa: "... Cô có phiền uống sữa hoặc cà phê không?"
Lâm Hân nhíu mày, Diệp Lăng Hoa vội vàng chữa cháy thêm: "Thực ra tôi cũng biết nấu sữa đậu nành."
Nhìn vào băng gạc trên trán cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy liều mình tối qua, Lâm Hân bất lực quay người nói: "Để tôi chuẩn
bị, cô mau xuống đi."
Diệp Lăng Hoa: "... Được thôi."
***
Khi Diệp Lăng Hoa xuống tầng, Lâm Hân vẫn còn đang ở trong bếp.
Với tư cách là giúp việc nhà chăm sóc cô ấy, Diệp Lăng Hoa tất nhiên không thể ngồi chờ đồ ăn trên bàn.
Cô xắn tay áo bước vào bếp, vừa lúc thấy Lâm Hân đang chiên tôm viên. Những con tôm này chắc hẳn đã được chuẩn bị
từ hôm qua, là một trong những món của Mãn Hán toàn tịch tối qua.
Nhưng lúc này, Lâm Hân đã cho tôm viên vào túi bắt bông kem, ép thành hai thanh dài, chiên sơ trong chảo.
Đợi khi tôm viên chín, Lâm Hân bày ra đĩa để riêng, sau đó đổ vào chảo hỗn hợp trứng đã được thêm sữa và muối. Cô
nhẹ nhàng dùng đũa khuấy trứng lại ở giữa, đợi khi trứng đông lại và định hình, rồi múc ra đĩa để sẵn.
Tiếp theo, cô quay người lấy ra một đống bánh mì từ giá đỡ bên cạnh.
Diệp Lăng Hoa là một kẻ mù tịt trong việc nấu nướng, ngoài những món ăn đơn giản nhất, còn lại không nói đến việc
nấu nướng, chỉ để nhận biết tên các món này thôi đã khó khăn rồi.
Đừng nói đến chuyện, cả giỏ bánh mì này, Diệp Lăng Hoa chẳng thể gọi được tên của chúng.
"Đây là ciabatta, tôi sẽ làm bánh sandwich." Lâm Hân dường như biết Diệp Lăng Hoa không nhận ra, nên thuận miệng
nói một câu.
Diệp Lăng Hoa gãi đầu, cười nói: "Được, cái gì tôi cũng ăn được."
Lâm Hân đang cúi đầu cắt ciabatta, nghe vậy, suýt nữa thì không nhịn được mà lườm cô ấy.
Diệp Lăng Hoa cũng thấy buồn cười, liền cười nhẹ nói: "Cảm ơn.
Sự khó chịu trong lòng Lâm Hân lập tức tan biến, không nhịn được mà lẩm bẩm: Người vừa đẹp, cười lên thân thiện,
giọng nói còn đặc biệt quyến rũ, người như vậy mà đi dỗ người khác thì đúng là không có quy tắc gì cả.
Cô đặt rau xà lách, trứng chiên và tôm viên chiên vào bên trong ciabatta, rồi bóp thêm tương ớt ngọt, đặt lên hai lát phô
mai.
Lâm Hân đặt nửa còn lại của ciabatta lên trên, rồi cắt đôi thành hai phần, đồng thời không quên trách mắng Diệp Lăng
Hoa: "Lẽ ra còn phải thêm cà chua, nhưng bị cô nấu mất rồi."
Diệp Lăng Hoa cười ngượng, dù sao trứng sốt cà chua là một trong những món tủ của cô, cô chỉ có thể cứng rắn đáp lại:
"Tối qua cô cũng ăn không ít món đó mà."
Lâm Hân nghẹn lời, không nhịn được trách: "Chỉ có hai ba món, tôi không ăn thì làm sao?"
Bị cô ấy nói trúng, Diệp Lăng Hoa lập tức xin lỗi: "Đúng đúng, là do tôi chưa học đủ. Chiều nay tôi sẽ cố gắng hơn, tin
tôi đi."
Chẳng thân đến mức đó, nói tin hay không thì chưa biết.
Lâm Hân rót sữa chua cho cả hai người, đặt thêm trái cây, sau đó đẩy một phần cho Diệp Lăng Hoa.
Bàn ăn ở vị trí gần cửa kính trượt, cửa đã mở, không khí trong lành và mát mẻ đặc trưng của buổi sáng sớm. Mặt trời vẫn chưa chiếu vào chỗ này.
Một cái nhìn thoáng qua ra ngoài sân, là một thảm cỏ xanh mướt.
Ở vị trí cửa có một cái cây lớn, cành lá xòe ra như chiếc ô, bóng cây vừa vặn phủ lên mái hiên. Có thể tưởng tượng được,
bình thường ngồi ở hiên nhà, ngay cả vào mùa hè cũng không nóng.
Trong khung cảnh như vậy mà ăn sáng, trong miệng là hương vị của các nguyên liệu khác nhau, cảm giác phong phú
khiến người ta hài lòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, làn gió từ bên ngoài thổi vào làm xao động tóc họ.
Lâm Hân nhìn Diệp Lăng Hoa đối diện, không nhịn được mà xúc động, cảnh tượng mà cô từng mong ước nhiều lần sẽ
được ở bên Trịnh Lam Văn, cuối cùng lại được hoàn thành cùng một cô gái xa lạ.
Nhưng không cảm thấy buồn, có lẽ là do khung cảnh bên ngoài quá đẹp, cũng có lẽ là do người đối diện thích cười.
Mọi thứ đều vừa vặn, và hoàn hảo.
Tâm trạng thoải mái, dễ chịu.