Tạ Duệ Châu chưa kịp đợi đến buổi chiều để nói chuyện với đạo diễn về việc mua sữa bò thì đã nhìn thấy đạo diễn vui mừng tập hợp bọn họ lại thông báo một việc.
“Chúng ta lại có thêm một kim chủ ba ba rồi.”
“Chuyện mời chủ đầu tư xong từ 800 năm trước rồi, giờ thế mà cũng thêm được à?”?” Gương mặt La Bân tỏ vẻ không thể tin tưởng.
“Có thể mà, nhưng phải xem kim chủ này có bao nhiêu tiền đã.” Lưu Thiên Thành cũng là đạo diễn, tương đối hiểu biết mấy chuyện này.
“Chắc là kim chủ kia có nhiều tiền lắm.” Trang Dung bôi son lên môi mình, nói.
“Tất nhiên là đủ tiền, là tập đoàn Phàn thị đầu tư đấy.” Đạo diễn cười ngoác cả mang tai, “Đúng rồi, chúng ta còn phải tuyên truyền sữa bò mới ra của họ, bên đấy đã tặng một xe đến đây coi như quảng cáo, bảo chúng ta thêm vào cảnh quay của ngày hôm qua.”
Vừa nghe thấy lại phải thêm cảnh quay, đám người La Bân không vui nổi, lười biếng nói một cậu biết rồi thì đi tản bộ.
Chỉ còn Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu đang nghe đạo diễn nói một ít việc cần chú ý.
Tạ Duệ Châu chỉ cảm thấy cách làm này không phù hợp với tính cách của Phàn Trung Xuyên, anh chống cằm nghĩ gì đó rồi quay ra lấy điện thoại nói chuyện này cho Tạ Dực Nam biết.
—— Phàn Trung Xuyên đầu tư 《 Lão Bằng Hữu 》, anhbiết không?
Sau khi Tạ Dực Nam nhìn thấy tin tức, thoải mái dựa vào ghế, chau mày.
Anh rất nhanh đã trả lời tin nhắn Tạ Duệ Châu.
—— không biết.
—— không giống anh ta.
Phàn Trung Xuyên cũng không thích làm việc vô dụng, Phong Hoa sớm đã chiếm được lợi ích lớn nhất trong giới giải trí, theo lý mà nói Phàn Trung Xuyên sẽ không nhìn trúng lợi ích nhỏ này.
Lần trước đầu tư 《 Kiếm Đạo 》 cũng vì đó là do em họ của anh ta viết nên tính đầu tư một chút.
Tại sao lại đầu tư thêm cả cái chương trình《 Lão Bằng Hữu 》 chẳng có bao nhiêu ích này làm gì?
Đã thế người đầu tư lớn nhất của chương trình là Phong Hoa, Phàn Trung Xuyên bỏ thêm tiền đầu tư vào cũng chẳng được cái gì.
Không có khả năng là vì quảng cáo loại sữa mới ra được. Loại sữa bò này và mấy món đồ khác rất được yêu thích, chẳng cần phải vòng đi vòng lại làm việc vô ích như thế.
Tạ Dực Nam cầm bút máy trong tay, gõ gõ bàn, đột nhiên nghĩ tới Ninh Dữ Ý.
Là bởi vì…… người đó sao?
--------------------------
Măng lấy được từ nhiệm vụ tối qua còn lại rất nhiều, Ninh Dữ Ý cầm hai cây măng mới bỏ vào trong tủ lạnh, tính mang hết đống măng còn lại phơi thành măng khô, có thể bảo quản lâu.
Năm người bê ghế nhỏ ra để thành một vòng tròn trong sân ngồi lột lăng, Ninh Dữ Ý phụ trách việc cắt mang đã lột sạch thành từng miếng bỏ vào trong sọt tre phơi khô.
Điện thoại trong phòng chuyên dùng để tiếp khách vang lên, Trang Dung đi đến cạnh hồ nước rửa tay rồi vào nhà nghe điện thoại.
Mười phút sau, Trang Dung đi ra, biểu tình…… Giống như một lời khó nói hết.
“Làm sao vậy, ai muốn tới à?”
“Chưa chắc chắn nữa, nhưng mà có sáu phần là lão Trương đến.”
“Anh ấy vừa mới quay xong, lúc sau đâu cần nhìn chằm chằm đâu nhỉ?” Lưu Thiên Thành nhìn về phía người dẫn chương trình ngồi xổm sau camera ở xa xa, muốn tìm dấu vết còn sót lại trên mặt bọn họ.
Nhưng hiển nhiên, bọn họ làm nhân viên công tác rất tốt, chẳng lộ chút sơ hở nào.
“Em cảm thấy là người đó.” Trang Dung vẻ mặt lạnh nhạt, “Bằng không thì ai sẽ đòi một phần món giò heo đông pha và cá hầm ớt cay.”
“……” La Bân thở dài, “Chắc chính là anh ấy.”
“Giò, cá.” Lưu Thiên Thành nhịn không được ngửa mợt rơi nước mắt, “Thật là biết hại người mà.”
Trang Dung: “Nếu là mình thì anh sẽ gọi món gì?”
Lưu Thiên Thành: “Tất nhiên là món phật nhảy tường.”
Trang Dung: “……”
Cho nên đừng trách người ta, chỉ có thể nói quả nhiên hai người là bạn bè.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Ninh Dữ Ý nghe thấy tên hai món ăn thì trợn tròn mắt, có khi buổi trưa mình phải ở phòng bếp không ra ngoài được.
“Giò và cá à, có khi lại phải làm nhiệm vụ.” La Bân lột xong cây măng cuối cùng, chống đầu gối đứng dậy, “Đi thôi.”
“Đi.” Lưu Thiên Thành cùng La Bân đi rửa tay, hai người tìm đạo diễn thương lượng làm thế nào để đổi nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi bàn luận ổn thỏa rồi hai người quay về, Ninh Dữ Ý cũng thái xong đống măng.
“Cá có trong ruộng đằng kia nhưng phải tự mình bắt, giò thì phải đổi.” ở phía trước đồng ruộng có, nhưng yêu cầu chính mình bắt, giò muốn đổi.”
Tạ Duệ Châu vẫn rất bình tĩnh: “Đổi như thế nào.”
“Một bó mía 300 cây đổi được một cái giò.”
Lời vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Ngay trong nháy mắt, mọi người đều đứng hình, chỉ muốn kéo đạo diễn lại xông vào đánh cho một trận.
Lúc lâu sau, Trang Dung mới thở dài: “Haiz.”
Bốn người khác cũng thở dài trong lòng, buồn cho thảm họa hôm nay mình phải chịu.
Bởi vì số lượng mà nhiệm vụ quá lớn, Ninh Dữ Ý và Trang Dung cũng cùng xuống chặt mía.
Sau đó buộc 10 cây thành một bó rồi đễ dàng mang về nhà.
Giữa trưa năm người đói bụng trở về, thì nhìn thấy Trương Học Dũng dẫn theo Chương Dương đứng trong sân, nói gì đó về phong cảnh bên ngoài.
Ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng.
Lưu Thiên Thành để đống mía lên trên mặt đất, lấy hết tốc độ không giống như người hơn 40 tuổi chạy đến chỗ Trương Học Dũng, ấn anh trên mặt đất, “Ông cố ý chỉnh tôi đúng không hả!”
“Đúng!” Trên mặt Trương Học Dũng nở nụ cười xán lạn, trả lời không chút do dự.
“Cứng đầu thiệt sự.” Lưu Thiên Thành buông Trương Học Dũng ra, thất tha thất thểu tự mình đứng lên, “Eo đau chân mỏi, tôi nói cho ông biết, buổi chiều ông nhất định phải đến chặt mía cùng bọn tôi.”
“Muốn ăn giò, được, ông tự mình bỏ sức ra đổi đi!!!”
Buổi trưa ăn món mì Ninh Dữ Ý nấu, chỉ đơn giản là cho mấy quả trứng vào nhưng mọi người lại ăn rất ngon.
Trừ Chương Dương.
Ninh Dữ Ý ăn xong thì nằm liệt trên ghế không muốn động đậy.”
“Buổi chiều Ninh Ninh đừng đi.” Trang Dung xoay cánh tay, hoạt động khớp xương, “Em với Tiểu Tạ đi bắt cá, lão Lưu cùng những người khác đi chặt mía đi.”
Lưu Thiên Thành: “Được rồi……”
Trương Học Dũng: “A, tôi còn chưa nói đồng ý đâu.”
“Ha ha, hai người đàn ông cường tráng không thể không cần được.” La Bân để cái bát không lên bàn, “Nói gì thì cũng phải đi cho tôi.”
Chương Dương đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng phải đi à.”
“Nói thừa.” Lưu Thiên Thành nhìn cái bát không còn sợi mì nào của hắn, âm thầm đánh giá trong lòng.
“Tôi……Được rồi.” Chương Dương vừa định từ chối liền nghĩ đến lời người đại diện nói với mình.
Đạo diễn vừa mới xem xong cảnh quay, còn chưa hài lòng, nhưng mà những người khác đều rất mệt không muốn quay lại nữa, liền thôi không gọi bọn họ.
Chỉ vẫy tay chào hỏi trợ lý: “Lúc sau cắt hết mấy cảnh quay của Chương Dương đi, nhớ chưa.”
“Toàn bộ sao?”
“Ừ, cảnh quay của cậu ta không thể chiếu ra, nếu không phải lão Trương muốn tuyên truyền bộ phim mới thì tôi cũng chẳng muốn cậu ta tới.”
“Vâng, đạo diễn.”