“Đây là dưa Hami, nếu em thích, tôi sẽ cho người mỗi ngày chuẩn bị cho em một ít.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành.
Vừa rồi cô bé đã ăn cũng không ít, bởi vậy nên cũng không ăn quá nhiều trái cây, cô bé cắn vài miếng để làm dịu cổ họng rồi đặt nĩa xuống.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé đã ăn xong, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần mười giờ tối, âm nhạc ở đại sảnh bên ngoài đã dừng từ lâu, Thẩm Hàm Chi đoán rằng mọi người hẳn là rời đi từ lâu.
Cô đứng dậy đi về phía cửa, đẩy cửa phòng nghỉ ra rồi nhìn ra ngoài, thấy các vị khách đã rời đi từ lâu, Thẩm Hàm Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay trở lại phòng nghỉ.
"Tiểu Cẩn, bên ngoài mọi người đều đã đi hết rồi, chúng ta cũng trở về sớm nghỉ ngơi đi. Đã mười giờ rồi, cũng muộn rồi." Thẩm Hàm Chi kiên nhẫn nói với cô bé.
“ Dạ.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nàng vừa mới kéo ghế đứng dậy, chưa bước được một bước thì đã có nhiều thêm một cánh tay ôm lấy eo nàng, sau đó cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng, lại lần nữa được Thẩm Hàm Chi bế ngang ôm ở trong lòng ngực.
Đôi mắt thỏ con đỏ hoe vì xấu hổ, nơm nớp lo sợ nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, em có thể tự mình đi được.”
Thẩm Hàm Chi mỉm cười, nhìn thỏ con đang ngượng ngùng trong lòng, dịu dàng nói: “Em vừa mới bôi thuốc lên chân, tối nay cố gắng đừng xuống đất nhiều nhất có thể, tôi sẽ bế em lên lầu, sao vậy em vẫn còn xấu hổ với tôi à? Không phải em vừa gọi tôi là vợ sao?”
Cô bé không chỉ có vành tai đỏ bừng mà khuôn mặt càng đỏ hơn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều chôn vùi ở vai Thẩm Hàm Chi, không dám nhìn vào mắt Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn cô bé ở trong lòng không nhịn được muốn trêu chọc cô bé, đôi mắt hơi cong lên.
Cô bế cô bé ra khỏi phòng nghỉ, đang chuẩn bị đi lên lầu thì có một người phụ nữ đang xông về phía cô, Thẩm Hàm Chi lục soát từng đối tượng ở trong đầu mới có thể nhận ra được người này chính là mẹ ruột của nguyên thân, Tống Mỹ Hồng.
Thẩm Hàm Chi vừa rồi chỉ lướt qua ký ức của nguyên thân trong chốc lát, trong lúc nhất thời cô thực sự không chú ý đến việc nguyên thân và mẹ cô ấy phương thức ở chung như thế nào, chỉ có thể nói khô khan: “Mẹ, mẹ có việc gì sao?”
Đôi mắt đỏ của Tống Mỹ Hồng gần như sắp phun ra lửa, đặc biệt là khi ánh mắt của bà nhìn về phía Ôn Cẩn không mấy thiện cảm.
"Con còn dám hỏi mẹ có chuyện gì vậy? Thẩm Hàm Chi, con tiếp quản công ty cũng không phải ngày một ngày hai. Tối nay thật là một cơ hội tuyệt vời để thiết lập nhiều mối quan hệ với giới kinh doanh ở thành phố Nam Độ. Con thì tốt rồi, quá trình hôn lễ vừa mới kết thúc, con liền ôm con tiểu hồ ly tinh này vào phòng nghỉ, con có biết là làm cho bao nhiêu người chê cười chúng ta hay không." Tống Mỹ Hồng tức muốn hộc máu nói.
Sau khi Tống Mỹ Hồng nói Ôn Cẩm là một tiểu hồ ly tinh, sắc mặt Thẩm Hàm Chi liền lạnh xuống. Người trước mặt cũng không phải là mẹ ruột của cô, bà ta dựa vào cái gì mà quản cô?
"Tiểu Cẩn là vợ của tôi, khi mẹ nói chuyện xin hãy chú ý đến lời nói. Ngoài ra, hiện tại người đang phụ trách tập đoàn Thẩm thị là tôi. Nếu như mẹ muốn tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, tôi khuyên mẹ vẫn là nên sớm trở về một chút, đừng xen vào chuyện của tôi."
Thẩm Hàm Chi vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Mỹ Hồng, đồng thời cũng tìm kiếm trong đầu mối quan hệ giữa nguyên thân và Tống Mỹ Hồng, sau đó phát hiện ra mối quan hệ giữa nguyên thể và Tống Mỹ Hồng vốn dĩ đã không tốt. Nguyên thân thậm chí còn bởi vì Tống Mỹ Hồng vẫn luôn can thiệp vào chuyện của cô ấy, mà tạm dừng hai tháng tiền tiêu vặt của Tống Mỹ Hồng.
Tống Mỹ Hồng không hiểu về những chuyện tài chính này, sau khi cha nguyên thân qua đời, toàn bộ tài sản đã được nguyên thân chuyển nhượng từng chút một, cuối cùng, Tống mỹ hồng chỉ còn lại hai căn biệt thự và một căn hộ ở thành phố Nam Độ, còn về phần cổ phần, tất cả đều đã bị nguyên thân lừa gạt lấy đi, bởi vậy lời cô vừa mới nói Tống Mỹ Hồng cũng coi như là phù hợp tính cách.
"Hàm Chi, con chính là đối xử với mẹ mình như thế này sao? Mẹ chỉ là mới nói nó có mấy câu mà con lại bảo vệ nó như vậy? Rốt cuộc là nó đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy?" Tống Mỹ Hồng tức giận đến mặt đỏ bừng.
Thẩm Hàm Chi rất bình tĩnh nhìn Tống Mỹ Hồng, lạnh lùng nói: “Tôi và Tiểu Cẩn đã kết hôn, hy vọng khi nói chuyện mẹ có thể suy nghĩ thấu đáo hơn. Những lời này nếu bị người ngoài nghe thấy, chẳng qua là sau bữa tối lại thêm niềm vui cho người khác mà thôi. Mẹ mắng em ấy cùng với mắng tôi không có gì khác nhau, mẹ hãy tự mình trở về suy nghĩ cẩn thận lại đi.”
Thẩm Hàm Chi nói xong, không còn để ý tới Tống Mỹ Hồng nữa, cô có thể cảm nhận được thỏ con trong ngực đang run rẩy, chính mình vừa rồi khó khăn lắm mới dỗ dành tốt hơn một chút, hiện tại lại bị dọa cho sợ hãi.
Thẩm Hàm Chi thở dài, ôm Ôn Cẩn đi lên lầu.
Tống Mỹ Hồng ở dưới lầu tức muốn hộc máu, nhưng nhớ tới trước đó Thẩm Hàm Chi đã cắt tiền tiêu vặt của mình, bà cũng không dám làm quá ầm ĩ. Bà đã quen với cuộc sống xa hoa, không có tiền thật sự có thể gϊếŧ chết bà. Mắt không thấy tâm không phiền, Tống Mỹ Hồng nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự của Thẩm Hàm Chi và để cho tài xế đưa bà về nơi ở.
Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vừa đi lên lầu vừa dỗ dành cô bé: “Đừng sợ, mẹ tôi không sống ở đây, bà ấy quanh năm chỉ đến đây vài lần thôi. Không cần phải lo lắng về bà ấy, cũng không cần phải quan tâm đến những gì bà ấy đã nói.”
Cô bé hít hít cái mũi, ủy khuất thấp giọng lẩm bẩm: “Chị, em không phải là hồ ly tinh.”
Tuy Ôn Cẩn không biết hồ ly tinh là gì, nhưng từ ý nghĩa trong lời của người phụ nữ đó, có vẻ như hồ ly tinh cũng không phải là thứ tốt để nói.
Thẩm Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, em không phải hồ ly tinh, em là thỏ con của tôi.”
“Hả?” Cô bé lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang tựa vào vai Thẩm Hàm Chi, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Hàm Chi. Nàng đã từng nghe dì Lưu nói thỏ con là một loại động vật nhỏ giống như mèo con hoặc chó con, bất quá nàng cũng chỉ là nghe nói qua, chưa bao giờ nhìn thấy nó ở trang viên Hoa Hồng.
Cô bé hít hít cái mũi, lén ngắm nhìn Thẩm Hàm Chi, thấp giọng phản bác: “Em cũng không phải là thỏ con, em là Tiểu Cẩn.”
Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, nhìn con thỏ trắng nhỏ trong lòng, cười nói: “Ý của tôi là em cũng đáng yêu như thỏ con vậy.”
“Thỏ con, đáng yêu không?” Cô bé lẩm bẩm một mình. Nàng sợ Thẩm Hàm Chi sẽ không thích nàng vì nàng chưa từng nhìn thấy con thỏ nhỏ nào, nên cô bé cũng không nói chuyện nữa.
Thẩm Hàm Chi cụp mắt nhìn cô bé trong lòng, nụ cười trên môi không hề biến mất. Con thỏ nhỏ mềm mại đáng yêu nên được cô ôm vào lòng mà xoa nắn mới đúng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Hàm Chi đã bế cô bé lên tầng hai, cô bế cô bé đến căn phòng ở ngay bên cạnh nguyên thân, đặt cô bé lên giường,” Chiếc váy cưới bó sát vào người có phải không thoải mái hay không? Tôi sẽ đi lấy cho em bộ đồ ngủ, đợi tôi một chút nhé.”
Giọng điệu của Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng, điều này hơi xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi của cô bé.
Nàng lén nhìn đồ đạc trong phòng, có một chiếc giường đôi lớn, với tủ quần áo đặt làm riêng, bàn ghế ở phía đối diện được bày biện chỉnh tề ở nơi đó. Ngoài ra còn có cửa sổ lớn ở đó, phía bên ngoài không có lan can bảo vệ cửa sổ, tóm lại là tốt hơn căn phòng nàng có trên gác mái rất nhiều.
Nghĩ đến lời dì Lưu dặn dò, cô bé lại đỏ mặt tự nhủ, dì Lưu nói với nàng rằng sau khi kết hôn vợ sẽ ngủ chung với nàng, còn có sẽ ôm nàng, hôn nàng, làm vậy vợ mới có thể vui vẻ, dì Lưu nói bản thân phải ngoan một chút thì vợ mới có thể thích nàng.
Nhưng thật sự khi bước vào giờ phút này, cô bé lại có chút không biết phải làm sao, nàng chưa từng được người hôn qua, một lát nữa chị ấy sẽ hôn nàng như thế nào đây? Cô bé đỏ mặt, không nghĩ ra được lý do.
Thẩm Hàm Chi trở lại căn phòng của nguyên thân, nhìn lướt qua một vòng, bên trái phòng của nguyên thân có một cánh cửa khác, mở ra thì đó chính là phòng thay đồ, cô tìm thấy ngăn chứa đồ ngủ, trong đó có rất nhiều bộ đồ ngủ bằng lụa mới toanh. Thoạt nhìn qua dường như là nguyên thân tự mình mặc, cô cũng tìm thấy vài chiếc váy ngủ hình con mèo và thỏ ở gần đó.
Thẩm Hàm Chi nghĩ rằng cô bé hẳn là có thể mặc nó, cô tùy tiện cầm lấy một chiếc, mở túi đựng váy ra, cô thấy chiếc váy thỏ nhỏ gần như được làm bằng vải tuyn trong suốt, một số vị trí trọng điểm vải dệt càng là ít đến đáng thương, cho dù Thẩm Hàm Chi còn độc thân nhưng vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn. Những món này chỉ sợ là áo ngủ tình thú do nguyên thân biếи ŧɦái kia chuẩn bị?
Cô có chút hoảng hốt nhét lại quần áo vào túi rồi cất lại chỗ cũ. Đùa cái gì chứ, tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy, bản thân làm sao có thể để cho nàng nhìn thấy những cái này chứ?
Tuy nhiên, Thẩm Hàm Chi đã lục lọi hết một lượt và phát hiện ra rằng quần áo của nguyên thân về cơ bản là những chiếc váy ngủ bằng lụa màu xám, đen và xanh đậm. Không có bộ đồ ngủ hay váy ngủ hoạt hình nào cả.
Thẩm Hàm Chi thở dài, nghĩ ngày mai sẽ đi mua đồ cho cô bé nên tiện tay cầm lấy ra hai bộ váy ngủ bằng lụa đi ra ngoài.
Cô cởi váy cưới thay bằng một bộ màu đen, lấy bộ màu xanh đậm cho cô bé.
Khi Thẩm Hàm Chi đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy cô bé đang mở to đôi mắt nhìn về phía cô, sau khi nhìn thấy cô, toàn thân cô bé đỏ bừng giống như là tôm luộc.
Thẩm Hàm Chi có chút dở khóc dở cười. Vì sao cô bé nhìn thấy cô lại ngượng ngùng như vậy?
Cô bước tới vài bước, đưa tay chạm lêи đỉиɦ tóc của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Em thay váy trước đi, mặc nó cồng kềnh lắm, tôi giúp em kéo khóa sau.”
Thẩm Hàm Chi vừa mới tự mình kéo dây kéo cảm thấy có chút khó khăn, cô sợ cô bé kéo không được cho nên mới trực tiếp đến giúp đỡ.
Cô ôm cô bé vào trong lòng, để cho cô bé dựa vào lòng mình, cô dùng tay phải mở khóa kéo phía sau, vòng eo trắng ngần thanh tú của cô bé liền hiện ra từng chút một. Thẩm Hàm Chi chỉ là liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt. Thật không danh hổ là nữ chủ, làn da của nàng thực sự rất đẹp.
Cô bé chỉ thấy lạnh sống lưng nhưng cũng không có đẩy Thẩm Hàm Chi ra, dì Lưu nói gì nàng đều nghe không hiểu, đêm tân hôn chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời vợ là được, làm như vậy thì vợ nàng sẽ thương tiếc nàng, nói không chừng sau này chị ấy sẽ yêu quý nàng nhiều hơn một ít.
Lưu a di là nàng trường đến lớn như vậy, duy nhất một cái sẽ không lừa nàng, cười nhạo nàng người.
Cô bé nghĩ đến lời của dì Lưu, mặc dù run lên vì sợ hãi nhưng nàng vẫn làm theo lời dặn của dì Lưu, bởi vì dì là người duy nhất không lừa gạt hay cười nhạo nàng từ khi còn nhỏ cho đến lớn.
Cô bé không có đẩy Thẩm Hàm Chi, nhưng đôi tay của nàng lo lắng đến mức vô thức nắm chặt vạt áo ngủ của Thẩm Hàm Chi ở bên hông cô.
Thẩm Hàm Chi tự nhiên cảm nhận được, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Được rồi, tôi đã mở khóa váy cho em, em có thể tự mình mặc áo ngủ vào được không?”
Cô bé ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, đôi mắt đỏ hoe, như thể một giây sau nàng sẽ khóc, sau một lúc lâu cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mím môi không nói chuyện. Dì Lưu nói, sau khi kết hôn, vợ là người thân thiết nhất với nàng, việc chị ấy nhìn thấy nàng thay quần áo hẳn là chuyện rất bình thường phải không?
Cô bé hít vào một hơi, lấy hết dũng khí chuẩn bị cởi váy cưới ra, nàng ngước mắt lên thì nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã quay lưng lại với nàng, không nhìn nàng nữa.
Dường như nghe thấy động tác của cô gái nhỏ có chút do dự, Thẩm Hàm Chi kiên nhẫn giải thích: “Tôi sợ em sẽ xấu hổ, cho nên tôi sẽ quay đầu lại không nhìn em. Em mau thay quần áo đi.”
Cô bé chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, một bên thay quần áo một bên nghĩ đến những lời dì Lưu dạy cũng có lý, nàng cảm thấy chị ấy là người rất tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con: Chị thật là người tốt.
Thẩm Hàm Chi: Thẻ người tốt +1