“Em đói bụng sao?” Thẩm Hàm Chi cụp mắt xuống nhìn thỏ con, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh.
Ôn Cẩn nhớ tới chuyện xảy ra ở trang viên Hoa Hồng, lúc đó nàng mới bốn năm tuổi, dì Lưu thay phiên nhau nghỉ một ngày, nên đặc biệt dặn dò những hầu gái khác khi còn nhỏ nhớ mang đồ ăn tới cho nàng.
Tuy nhiên, cô bé Ôn Cẩn đợi từ sáng đến trưa nhưng không có ai mang đồ ăn cho nàng. Đến tối, bụng nhỏ của nàng đói đến không chịu nổi nữa nên đã cắn răng đập cửa phòng van xin.
Cô bé Ôn Cẩn cuộn tròn nằm cạnh cửa, giọng nói ngọt ngào từ bên ngoài vang lên: "Dì, Tiểu Cẩn hôm nay vẫn chưa ăn cơm, dì, chú, có thể cho Tiểu Cẩm ăn chút gì hay không..." ·”
Cô bé Ôn Cẩn duỗi bàn tay nhỏ liên tục gõ cửa, cầu xin các cô chú ở ngoài cho nàng một chút đồ ăn nhưng mà không một ai quan tâm đến nàng.
Cho dù dì Lưu có tra hỏi cô hầu gái kia khi dì đi làm vào ngày hôm sau thì cô hầu gái kia cũng qua loa lấy lệ nói quên mất và cũng sẽ không có ai bắt hầu gái kia phải chịu trách nhiệm.
Từ đó trở đi, dì Lưu sẽ chuẩn bị trước bữa ăn cho Ôn Cẩn vào ngày hôm sau khi dì phải nghỉ hoặc vì việc gia đình không thể đến. Đôi khi là một hộp cơm nhỏ và đồ ăn, có khi là dì Lưu trộm khoai tây om trong bếp, tóm lại, Ôn Cẩn bé nhỏ cuối cùng cũng có thể no bụng.
Ôn Cẩn hôm nay cũng vậy, từ sáng sớm những người hầu đó đã không cho nàng bất cứ cơ hội nào để ăn cơm, cũng không chuẩn bị gì cho nàng ăn, một buổi hôm nay đều thực hiện quá trình kết hôn, nên nàng cũng chưa có ăn gì.
Nhưng vì sợ sẽ chọc cho Thẩm Hàm Chi tức giận, Ôn Cẩn ánh mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Hàm Chi, ôm bụng, thấp giọng lẩm bẩm: "Em không đói bụng.”
Nói xong, bụng nàng lại trùng hợp kêu lên “ọt ọt” hai lần, Thẩm Hàm Chi thiếu chút nữa đã không thể nhịn được mà bật cười lớn.
Sau đó Thẩm Hàm Chi lại thở dài, cảm thấy có chút đau lòng cho cô bé, có lẽ nàng không dám nói ra sự thật vì sợ sẽ làm cho mình chán ghét.
"Được rồi, tôi cũng đói bụng, tôi bảo người chuẩn bị chút đồ ăn, em có thể ăn cùng với tôi có được không?" Thẩm Hàm Chi cụp mắt nhìn về phía tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu thỏ con, nhẹ nhàng hỏi.
Ôn Cẩn thật cẩn thận liếc nhìn Thẩm Hàm Chi, nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Hàm Chi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “ Dạ được chị.”
Thẩm Hàm Chi bước nhanh đi tới cửa, mở cửa ra, gọi một người hầu đến cửa, dặn dò nói: “Đi đến kêu phòng bếp chuẩn bị một ít mì xương heo, chúng tôi có chút đói bụng, để phòng bếp chuẩn bị thêm một số món ăn gia đình. Không cần phải làm quá mức cầu kỳ, không cần phải nấu hải sản.”
"Được rồi, tiểu thư, tôi lập tức đi đến phòng bếp nói chuyện." Người hầu nhanh chóng rời đi, đi vào phòng bếp.
Hai mươi phút sau, món mì xương heo mà Thẩm Hàm Chi yêu cầu đã chuẩn bị xong. Một số người hầu ngoài cửa ngoài mang mì và đồ ăn đến, thì họ còn làm món sườn heo om mềm và dẻo, ngô hạt thông và các món ăn gia đình khác đến. Nhóm người hầu đem các món ăn lần lượt được đặt lên bàn trong phòng nghỉ, sau đó mọi người nhanh chóng rời đi.
Cô bé mở to mắt nhìn về phía những món đồ ăn trên bát đĩa đó, những âm thanh “ Ọt ọt” trong bụng càng không thể kiềm chế được, nàng ôm chặt bụng để không cho nó phát ra những âm thanh đáng xấu hổ như vậy, nhưng bụng nhỏ của nàng lại hoàn toàn không nghe lời nàng.
Đương nhiên, Thẩm Hàm Chi cũng chú ý tới phản ứng của cô bé, cô bước tới trước mặt Ôn Cẩn, dịu dàng nói: “Ăn cùng với tôi đi, nhiều như vậy một mình tôi ăn cũng không hết được.”
Vừa nói xong, cô liền cúi người xuống, ôm cô bé vào trong lòng, đặt chú thỏ con đang sợ hãi trong tay lên ghế.
Cô bé sau khi ngồi vững vàng mới ý thức được mình đang làm gì, vành tai đỏ bừng nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, em có thể tự đi được.”
Thẩm Hàm Chi khẽ cười một tiếng, liếc nhìn đôi chân của thỏ con: “Chân của em còn có vết thương, vừa mới bôi thuốc, đừng cậy mạnh, mau ăn đi.”
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa ngồi xuống ăn mì. Cô từ lúc xuyên qua tới giờ cũng chưa ăn cái gì, lúc này cũng đang đói bụng
Ôn Cẩn cẩn thận nhìn vào vẻ mặt Thẩm Hàm Chi để chắc chắn rằng cô không có tức giận, lúc này mới thấp thỏm cầm lấy đôi đũa lên, nhẹ nhàng gắp một sợi mì, cẩn thận đưa vào miệng, như thể nàng sợ mình ăn quá nhiều sẽ làm cho Thẩm Hàm Chi tức giận.
Thẩm Hàm Chi ăn mấy miếng, liền ngước mắt lên nhìn Ôn Cẩn thì thấy cô bé đang ăn từng miếng nhỏ trong bát. Cô bé thậm chí chỉ dám dùng đũa gắp mì trước mặt, ngoan ngoãn đến mức làm cho người khác phải đau lòng.
Thẩm Hàm Chi thở dài, đứa nhỏ này đã phải chịu đựng quá nhiều, xem ra sau này bản thân mình còn phải đi một chặng đường rất dài.
Cô dùng đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho cô bé, đặt lên chiếc đĩa nhỏ đến trước mặt cô bé, nhẹ nhàng nói: “Ăn mấy món khác đi, em có thể nếm thử món sườn heo này, ăn rất ngon.”
“Cảm ơn chị.” Cô bé rụt rè nói lời cảm ơn, nhìn chằm chằm vào miếng sườn trước mặt mấy lần, đôi mắt hơi ửng đỏ lên.
Đó là sự việc xảy ra khi nàng còn nhỏ, Ôn Cẩn cũng không thể nhớ nổi lúc đó nàng bao nhiêu tuổi, một nhà Ôn gia đến Trang viên Hoa Hồng để nghỉ ngơi, Ôn Hằng Thu hiếm khi có tâm trạng tốt nên mới cho nàng ra ngoài chơi. Đến lúc ăn cơm tối, cô bé Ôn Cẩn tưởng rằng mình cũng có thể đi theo ăn được món gì đó ngon, nhưng thay vào đó, thứ cô bé nhận được lại là hàng loạt lời chửi rủa của mẹ kế, anh trai và chị gái.
" Loại tiện nhân như mày mà còn muốn ngồi trên bàn ăn sao? Mày có biết thân phận của mày hay không? Đây là nơi mà mày có thể tới, cút trở về cho tao." Ngô Nghiên lạnh giọng quát mắng nàng.
“Mẹ, nó thật ngu ngốc, ngay cả tên của chính mình cũng không viết được.” Ôn Khải chán ghét nhìn Ôn Cẩn.
Ôn Hân ở bên cạnh cũng hát đệm: “Con nhỏ đó cái gì cũng không biết, vừa rồi còn bị TV làm cho giật mình, ha ha ha ha.”
Ôn Cẩn hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, thu mình đi lên gác xép.
Đêm đó đã rất khuya, dì Lưu lén đưa cho nàng đồ ăn thừa trong bếp, trong đó có sườn heo, nàng nhớ rõ lúc đó bụng nàng đã no vì sườn heo thật sự ăn rất ngon, chẳng qua một năm nàng cũng không ăn được mấy lần. Tất cả đều là thời điểm một nhà Ôn gia tập trung đến ăn tết nên mới có thể dư rất nhiều, dì Lưu có thể lén lấy một ít về cho mình mà không bị phát hiện.
Ôn Cẩn lại nhìn chằm chằm mấy miếng sườn trước mặt mấy lần, xác định Thẩm Hàm Chi thật sự đưa cho mình, lúc này mới bắt đầu cẩn thận ăn, nàng sợ nếu làm ồn quá, Thẩm Hàn Chi sẽ cảm thấy nàng phiền phức.
Khi Thẩm Hàm Chi đang ăn sườn, cô nhìn thấy cô bé không dám sức quá nhiều để cầm đũa kẹp sườn, chiếc miệng nhỏ cắn từng miếng thịt nhỏ trên đó.
Thẩm Hàm Chi bật cười nói: “Tiểu Cẩn, em thả lỏng một chút, ở đây chỉ có hai người chúng ta, cứ dùng tư thế ăn nào mà em thấy thoải mái là được, em không cần phải im lặng như vậy, tôi cũng không phải là hổ, cũng sẽ không ăn thịt em."
Cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Chi, nhìn thấy trong mắt cô có ý cười, cô bé càng táo bạo hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Chị, dùng đũa này em không thể ăn được, em có thể dùng tay được không?”
“Đương nhiên có thể, cho em, dùng cái này lau tay đi.” Thẩm Hàm Chi mỉm cười, từ bên cạnh lấy ra một tấm khăn ướt đưa cho cô bé.
Cô bé ngoan ngoãn lau tay liên tục. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hàm Chi không ngừng nhìn vào đôi tay của cô bé.
Có lẽ là bởi vì cô bé không bao giờ rời khỏi nhà, ngón tay thon dài, màu da càng là trắng lạnh, thoạt nhìn nàng giống như là một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tự nhiên.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi nhìn chằm chằm vào tay mình, Ôn Cẩn cảm thấy có chút bất an nắm chặt khăn ướt trong tay, "Chị, em lau sạch rồi, em có thể ăn được không?"
"Được rồi, bắt đầu từ bây giờ đây cũng là nhà của em, em muốn làm gì thì làm, không cần phải trải qua sự đồng ý của tôi." Thẩm Hàm Chi cười dặn dò nói, bất quá cô biết dù có nói ra lời này, thỏ con cũng sẽ nơm nớp lo sợ không dám làm như vậy.
Quả nhiên, cô bé chỉ đồng ý nửa câu đầu, dùng tay cẩn thận cầm miếng sườn rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Thẩm Hàm Chi không biết có phải là do tác dụng tâm lý của chính mình hay không, cô vẫn luôn cảm thấy thỏ con dù là ăn cái gì cũng đáng yêu, đây có phải là tâm trạng của một người làm mẹ không? Luôn cảm thấy con mình dễ thương dù chúng làm gì đi chăng nữa?
Cô bé ăn rất ngon miệng nhưng lại rất nhút nhát, cô bé thực sự giống như một con thỏ trắng nhỏ không dám tự mình gắp thức ăn lên đĩa nhỏ. Thẩm Hàm Chi gắp món gì ở trên khay đặt vào chén của nàng, thì cô bé mới có thể ngoan ngoãn ăn món đó, hai má phồng lên, thật giống như là một con thỏ trắng nhỏ đang ăn.
Ăn được một lúc, cô bé đã gần như no rồi, cô bé ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Hàm Chi còn đang gắp đồ ăn cho nàng, vội vàng xua tay: “Chị, em no rồi.”
Thẩm Hàm Chi nghe nói cô bé đã no, cũng không có ép buộc, mà cười với cô bé nói: “Được rồi, no rồi thì tốt, nhưng nếu ăn quá no thì cũng không tốt lắm.”
Ôn Cẩn gật đầu, đôi mắt thỉnh thoảng lén nhìn về phía mâm trái cây đang được đặt ở một bên, sau đó lại cúi đầu xuống không dám nói gì.
Nàng khi ở trên căn gác mái có rất ít cơ hội để được ăn trái cây, lần nào dì Lưu cũng lén lút mang đến cho nàng. Ôn Cẩn nhìn nhìn vào cái mâm, có rất nhiều trái cây nàng đều không biết tên.
Đôi mắt của cô gái ảm đạm, một số điều Ôn Hân và những người khác nói là đúng. Nàng không biết gì cả, không biết viết chữ cũng không biết đọc sách, thậm chí có rất nhiều đồ vật bên ngoài nàng cũng chưa bao giờ gặp qua, ngay cả tên của những loại trái cây nàng cũng không thể nói ra được chứ đừng nói đến hương vị của những loại trái cây này.
Thẩm Hàm Chi chú ý tới từng động tác của cô bé, nhìn thấy nàng lén nhìn đĩa trái cây trên bàn, biết nàng có thể muốn ăn, nhưng lại không dám nói gì.
Thẩm Hàn Chi chỉ đơn giản đứng dậy cầm đĩa trái cây lên, lấy chiếc bát trống trước mặt cô bé để sang một bên, đặt đĩa trái cây trước mặt cô bé: “Ăn đi, sau bữa ăn hãy ăn một ít trái cây, cũng sẽ chiếm không được bao nhiêu diện tích trong bụng của em.”
Đôi mắt Ôn Cẩn sáng lên, nàng nhìn Thẩm Hàm Chi, thận trọng hỏi: “Có thể chứ?”
"Những món này chính là để cho em ăn, có cái gì không ăn được thì dùng cái nĩa này chọc vào rồi ăn." Thẩm Hàm Chi dùng chiếc nĩa trong tay chọc một miếng thịt trái cây rồi cho vào miệng mình, là một quả đào màu vàng ngọt.
Ôn Cẩn cầm lấy chiếc nĩa sạch sẽ trong tay lên, làm theo mẫu tương tự, cắm vào thịt trái cây trước mặt. Nàng giơ nĩa lên đưa lên miệng ăn. Trước đây nàng chỉ từng ăn qua loại trái cây thông thường theo mùa như táo, lê, dưa hấu và quả quýt, trái cây vừa mới ăn vào, trước đây nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Thấy nàng ăn uống vui vẻ, Thẩm Hàm Chi cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon quá chị ơi, đây là loại trái cây gì vậy?” Cô bé sau khi hỏi xong có chút sợ hãi nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, sợ sẽ nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Thẩm Hàm Chi, nàng hoảng sợ nói thêm: “Em không phải là kẻ ngốc, chỉ là em chưa bao giờ nhìn thấy loại trái cây này trước đây.”
Một câu giải thích không hiểu sao lại làm cho Thẩm Hàm Chi có chút đau lòng cho cô bé, trước đây nàng đã phải chịu bao nhiêu trách phạt trong Ôn gia mới nói ra điều này theo bản năng?
Cô nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Em đương nhiên không phải là đồ ngốc, em là cô vợ nhỏ được tôi cưới về nhà.”
Vừa nói, Thẩm Hàm Chi vừa vuốt ve đỉnh đầu của cô bé, cô bé nghe thấy chữ vợ này mặt liền đỏ bừng, nhẹ nhàng chậm rãi ăn trái cây, không dám nhìn vào Thẩm Hàm Chi nữa.