Chương 5

Cho nên Hợp Hoan Tông cực kỳ vinh hạnh là tông môn duy nhất dùng lực đơn thương độc mã gϊếŧ ra danh hiệu "Tà đạo".

Nói xong lời thoại tình tứ, còn phải thêm chút hành động thực tế mới có vẻ càng thêm chân thành.

Liên Điệu chợt cúi người hôn lên thân thể Phong Diễn một lần nữa, nhớ lại ký ức tu luyện của nguyên chủ, truyền tu vi trên người qua...

Yêu nghiệt diễm lệ kiêu căng dỡ bỏ sự cao ngạo rơi xuống phàm trần, dâng hiến trái tim chân thành tha thiết thẳng thắn thành khẩn vô tư cho ngươi, nam nhân lòng dạ sắt đá, trái tim của ngươi sao có thể bất động nửa phần?

Liên Điệu không nhìn thấy nguyên thần của Phong Diễn ở nơi nào, nhưng y trời sinh nhạy bén có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực sắc bén muốn thiên đao vạn quả y vừa rồi đã biến mất.

Phong Diễn nhìn y chằm chằm, ánh mắt bạo ngược đổi thành màu đen thâm trầm như biển, đôi môi mỏng vô tình mím chặt.

Hiển nhiên, Boss vô tình cho dù không róc thịt người, trái tim kia cũng tuyệt đối cứng rắn như kim cương, không có nửa phần thương tiếc mỹ nhân độ tu vi cho mình xong sẽ chết.

Điểm ấy Liên Điệu xem qua nội dung cốt truyện tự nhiên là biết, người ta chính là thiết lập nhân vật phản diện Boss lớn vô tình.

Nhưng chính cái gọi là ma đầu tự có đạo của ma đầu trị, y có thể sống sót ở trong tận thế, đó là dựa vào trí tuệ và không biết xấu hổ.

"Diễn à, cái mạng này của ta sẽ làm đệm chân cho chàng, chàng phải nhớ có người rất yêu ngươi biết không..."

Biểu tình của Liên Điệu tiếp tục thâm tình, hai tay bắt đầu chạy đi sờ loạn xuống.

Ma đầu kiêu ngạo tự tôn như thế, trinh tiết của ngươi sẽ bị tà tu tôm tép cướp đi, ngươi nha...... còn nhịn được sao?

"Ngươi muốn cứu hắn?"

Mắt thấy tay yêu nam vô sỉ càng lúc càng đi xuống, nam nhân lạnh lùng ẩn nhẫn rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

“Ai? Ai đang nói chuyện?”

Liên Điệu đứng mạnh dậy tìm kiếm bốn phía, phối hợp với vẻ mặt kinh nghi, vị Boss lớn này cuối cùng cũng lên tiếng, tiếp tục diễn thao tác súng thật đạn thật rất khó.

“Ngươi không cần biết ta là ai, nếu như ngươi muốn cứu hắn, vậy cùng ta làm giao dịch.”

Giọng nói của Phong Diễn lạnh lùng, giống như hàn băng đông lạnh nhất thiên hạ, ánh mắt thâm trầm tìm tòi nghiên cứu lướt qua làm cho người ta có cảm giác rơi xuống địa ngục.

Mặc cho ai thấy đều phải run rẩy, nhưng đáng tiếc, Liên Điệu hiện tại tu vi quá thấp không nhìn thấy, tâm tính lừa đảo vững như Thái Sơn.

Cắn nhẹ hàm răng, lông mi khẽ run, sợ hãi lại kỳ vọng.

“Ta muốn cứu hắn, nhưng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi, ta thậm chí còn không biết ngươi.”

"Ngươi không có lựa chọn nào khác, ngươi chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, cho dù độ toàn bộ tu vi cho hắn cũng chỉ như muối bỏ biển, cùng ta làm giao dịch ta còn có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng tu vi, đưa ngươi bảo vật hiếm có của nhân gian."

Phong Diễn tiếp tục lạnh giọng, không có nửa phần xấu hổ lấy mình làm lợi thế.

Nói thể diện nói xấu hổ, đó đều là tu sĩ chính đạo đạo mạo ra vẻ sĩ diện, nói về ma đạo nổi tiếng, kia tự nhiên đều là một đám thủ đoạn ngoan độc, tùy hứng làm bậy vô tình lạnh lùng.

Liên Điệu không ngoài ý muốn phản ứng của ma đầu này, nếu xuyên vào vai phụ, như vậy y phải chuẩn bị sẵn sàng đi lên con đường dốc lòng phấn đấu leo lên của nhân vật nhỏ bé!

Cẩn thận từng li từng tí do dự, "Ngươi, ngươi thật có thể cứu người yêu của ta?"

Nếu muốn diễn kịch, vậy phải xem ai da mặt dày hơn, giả bộ ấy hả, cứ để ông đây giả bộ với ngươi nha.

Phong Diễn bị sát thương, mí mắt giật giật, mím môi tiếp tục bình tĩnh nói:

“Ngươi có thể không tin ta, nhưng kết quả chính là hắn sẽ chết.”

“...... Ngươi muốn ta làm gì?”

Liên Điệu nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngủ say, cắn môi, diễn ra biểu tình lo lắng vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi lời nói cử chỉ đều là triền miên si tình.