Chương 4

Nhưng hiện tại hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, một tên tu sĩ tà môn nho nhỏ mà cũng muốn hút tinh nguyên của hắn, phá thân thể Đồng Dương của hắn, còn là một... Nam nhân.

Sỉ nhục như thế, thù hận như thế, nếu không phải giờ phút này thân thể bị thương và nguyên thần đều không thể động đậy, hắn nhất định lập tức bầm thây vạn đoạn đối phương.

Phong Diễn nhìn chằm chằm nam yêu trước mặt, ánh mắt bạo ngược dọa người.

Nhưng mà sau một khắc, hắn chợt nhìn thấy nam tử vừa rồi còn không biết liêm sỉ bỗng nhiên cúi người, đầu ngón tay đυ.ng tới hai má hắn.

Sóng mắt lưu chuyển, giọng nói chuyện khẽ run,

"Diễn à, chàng cũng biết đó, chỉ có giờ phút này ta mới có thể biểu đạt lòng tham luyến của ta với chàng, nếu chàng tỉnh, người như chàng sợ là kiếp này cũng sẽ không nhìn ta một lần đâu nhỉ..."

Giọng nói trầm thấp, âm cuối còn kéo dài.

Liên Điệu lặng lẽ bóp đùi mình khiến hốc mắt đỏ bừng.

Nếu con đường phía trước bị chặn, vậy cũng chỉ có thể quay đầu đơn phương khuynh đảo cục diện, một lần nữa xào bài.

Nếu không quần áo đều đã cởi sạch còn có thể ngăn cơn sóng dữ thế nào!

Liên Điệu không muốn chết, y thật vất vả mới sống qua mười năm mạt thế, nghênh đón thế kỷ mới tốt đẹp hòa bình.

Bất luận y xuyên đến là thế giới như thế nào, làm sao mới có thể trở về, y không dám dễ dàng tuyên chiến với tử vong, sinh mệnh chỉ có một, không thí nghiệm nổi.

Y muốn sống, muốn sống tìm cách về nhà, đây chính là suy nghĩ thực tế nhất của y lúc này.

Phong Diễn trong sách là một Boss không có nhược điểm, thân là chí tôn Ma Tông, vô tình lạnh lùng, tuyệt đối không thể đi khiêu chiến giới hạn cuối cùng của đối phương.

Y cũng không trông cậy vào việc làm bộ tỏ vẻ vô duyên là có thể thu thập xong cục diện rối rắm hiện tại, nhưng trước mắt muốn ngăn cơn sóng dữ thì giải thích tốt nhất chính là như này.

Bằng không hiện tại hai người bọn họ quấn lấy nhau thành tư thế như thế này? Nói là hiểu lầm người ta có thể tin sao?

Dù sao chính y cũng không tin.

Phong Diễn có tin hay không cũng không sao, quan trọng là nguyên chủ bây giờ còn chưa thật sự hút tinh nguyên của đối phương như trong nội dung cốt truyện, hết thảy còn có đường sống quay về.

Bởi vì Phong Diễn bây giờ là hổ lạc đồng bằng.

Y nhớ rõ trong nội dung cốt truyện có đề cập qua một câu, sau khi thân thể Phong Diễn bị nguyên chủ hút khô mà chết, đối phương đoạt xá một con chó tu thành yêu mới trở lại đỉnh phong oai phong một cõi.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Phong Diễn hận muốn bầm thây vạn đao nguyên chủ, người ta đường đường là bậc chí tôn của Ma Tông lại rơi vào cảnh nửa người nửa yêu, đổi lại là y y cũng nuốt không trôi!

Hiện tại có y tới hỗ trợ, Phong Diễn chắc hẳn sẽ không lại lựa chọn đi đoạt xá một con chó đâu nhỉ???

Đầu ngón tay Liên Điệu sờ khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân trước mặt, vì mạng sống mà cố gắng bày ra vẻ mặt thâm tình.

"Phong Diễn, ta biết đại năng chí tôn giống như chàng rất chướng mắt tà tu tôm tép như ta, chẳng qua không sao, ta thích chàng là được rồi..."

"Trời vô tình, người có tình, ta Nhạc Hề Huyền kiếp này thà làm quỷ Địa Phủ, không làm nô vô tình, được nửa phần ôn tồn của chàng, ta chết mà không tiếc, quả đắng này ta cam tâm tình nguyện nuốt, cái mạng này, ta cho chàng được không?"

Lời thoại tình tứ như vậy hoàn toàn không cần phải vắt hết óc suy nghĩ, có thể hạ bút thành văn luôn.

Không nói tri thức hiện đại rộng rãi, với Hợp Hoan Tông chuyên lấy việc câu dẫn nam nữ chính đạo làm tôn chỉ, vì để huấn luyện toàn bộ các đệ tử thành yêu nam yêu nữ kinh thế, không chỉ phải xuất công phu trong chuyện tướng mạo, bản lĩnh câu dẫn mê hoặc người lại càng không thể thiếu.

Lực sát thương của một yêu nam yêu nữ Hợp Hoan Tông không nhỏ hơn tiên khí tuyệt thế một chút nào, vô số mầm non tốt tràn đầy nhiệt huyết của hai giới chính ma đυ.ng phải một người ngã một người.