Hiện tại không tìm đầu sỏ gây chuyện là Liên Điệu này thì tìm ai tính sổ đây, dù sao khẩu khí này bọn họ là nuốt không trôi.
“Chó cùng rứt giậu, các ngươi đừng oan uổng ta! Tu vi ta cũng không hề tăng sao lại nói là hút tu vi các ngươi? Vả lại bộ dán hèn mọn đáng khinh của các ngươi ập vào mặt, dù đưa tới cửa ta cũng chướng mắt!”
Liên Điệu cực độ khinh bỉ, giữa lông mày lại mơ hồ có loại lạnh lẽo, cơ hồ còn đoan chính ngay thẳng hơn so với người trong chính đạo.
Ba người pháo hôi nổi giận.
Sắc mặt lão giả ngồi ở vị trí trưởng lão cũng rất khó coi, phát huy phẩm chất ưu tú không có việc gì mách lẻo phụ huynh.
“Nhạc Bất Nhân, con trai ngươi thật là gan dạ......”
"Ta có can đảm hơn nữa cũng không bằng lá gan của Tam trưởng lão ngài, ngay cả cha ta nói rõ vô số lần rằng nếu không có việc gì đừng tùy tiện chạy tới cấm địa Thương Hải Phong, không biết trưởng lão ở bên trong có phát hiện chuyện gì tốt hay không, có muốn chia sẻ với mọi người một chút hay không?"
Liên Điệu làm mèo nhưng ăn gan hổ can đảm tích cực cướp lời, nhiệt tình đâm dao.
Không phải là so cáo trạng sao, môn tay nghề này đối với người biết rõ toàn bộ nội dung cốt truyện thế giới như y mà nói căn bản cũng chỉ là kỹ xảo, hết thảy bím tóc của đám cầm thú đều ở trong tay y.
Gần như là vừa dứt lời, sắc mặt Nhạc Bất Nhân chợt âm trầm như nước.
Sau đó lập tức ném chính đề trước mặt ra sau đầu mười vạn tám ngàn dặm, xoay trọng tâm mũi dao,
“Địch trưởng lão, ngươi đi qua Thương Hải Phong?”
Cũng gần như là trong nháy mắt Nhạc Bất Nhân nói xong, trong lòng Liên Điệu chợt rộ lên cảm xúc không công bằng.
Chính xác mà nói là cảm xúc của nguyên chủ thấy không cân bằng.
Kỳ thật bản thân Thương Hải Phong chỉ là một ngọn núi bình thường đến không thể bình thường hơn, sở dĩ trở thành cấm địa tông môn là bởi vì đó là chỗ ở Nhạc Bất Nhân chuyên môn để lại cho ông và con gái của Bạch Nguyệt Quang tốt đẹp thỉnh thoảng về nhà.
Con gái của Bạch Nguyệt Quang này chính là nữ chính, trong nội dung cốt truyện nguyên chủ và nữ chính là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
Nhạc Bất Nhân chẳng qua bởi vì chỗ ở của con gái bị nhìn trộm mà có thể lập tức trở mặt với trưởng lão quan trọng, nhưng đối với đứa con trai nguyên chủ này bị người ức hϊếp vũ nhục lại không cau mày lấy một lần.
Không công bằng và thiên vị trần trụi như vậy, đổi lại ai cũng không cam lòng! Đổi lại ai cũng phải thù hận!
Người trong Hợp Hoan Tông cũng không biết Nhạc Bất Nhân còn có một cô con gái, bởi vì bảo vệ con gái nằm vùng ở Tiên Môn nên đối phương cũng không công bố, cho nên tất cả mọi người chỉ cho rằng Nhạc Bất Nhân giấu một mỹ nhân thần bí ở Thương Hải Phong, tránh không được tò mò thăm dò.
Địch trưởng lão này cũng là một thành viên trong nhóm đông đảo tâm huyết dâng trào lòng hiếu kỳ bùng nổ.
Chẳng qua Hợp Hoan Tông tụ tập đều là quần thể tà ma ngoại đạo, da mặt dày một đống, hơn nữa tu tiên giới lấy thực lực nói chuyện.
Chuyện lén lút làm bị vạch trần, Địch trưởng lão cũng không chột dạ, ỷ vào tu vi cực kì bình tĩnh giảo biện.
“Lời nói bậy mà Tông chủ cũng tin tưởng, lão phu quả thật không có biện pháp......”
Đây là bày tỏ quang minh chính đại chơi xấu.
Hết lần này tới lần khác Nhạc Bất Nhân thật đúng là tạm thời không có biện pháp với đối phương, chỉ có thể ghi nhớ ân oán này, sau đó quay đầu lấy Liên Điệu ra trút giận một lần nữa.
"Ngươi cái tên nghiệp chướng này làm sai chuyện còn giảo biện, hôm nay dám động võ ở đại điện tông môn, ngày mai chẳng phải là đâm bổn tông thành cái sọt sao, lăn đi động Hàn Băng cấm túc nửa tháng, sau đó thu thập đồ đạc đi địa bàn sáu tiên môn lớn rèn luyện!"
Cái trước đi động Hàn Băng không tính là gì, cái sau đi địa bàn Tiên Môn rèn luyện quả thực chính là trục xuất tới phía chân trời.