Chương 17

“Triệu Khải Vinh, La Văn Bân, Long Kiêu Kỵ, mấy tên cầm thú các ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!”

Roi này y là cực kì muốn vung tới trên người lão già khốn nạn Nhạc Bất Nhân, nhưng tình thế không cho phép, người ta là đại lão Hóa Thần kỳ, cho nên chỉ có thể ức hϊếp mấy kẻ tôm tép.

Từ nay về sau, tự đáy lòng y sẽ biến "ức hϊếp nhỏ yếu" thành sở thích của y!

Sự tình phát sinh quá nhanh, tổ ba người pháo hôi căn bản không ngờ tới y lại có gan trực tiếp động thủ ở trước mặt tông chủ và trưởng lão trong đại điện.

Mọi người nhất thời hoàn toàn không kịp phản ứng, sau khi bốp một tiếng vang lên, ba khuôn mặt tuấn tú đồng loạt lưu lại ký hiệu xinh đẹp.

Sau đó Liên Điệu nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động, quay đầu cáo trạng với Nhạc Bất Nhân.

"Cha, xin người làm chủ cho hài nhi, ba tên cầm thú Triệu Khải Vinh vậy mà đánh lén con, muốn hút sơ dương* và tu vi của con!"

(nguyên dương của nam tu sĩ chưa phá thân)

Giọng nói kia bi phẫn đến kinh thiên động địa, biểu tình phẫn nộ đến không gì sánh kịp.

Người trong đại điện bị chấn động, người trong tà đạo lại còn có tình cảm phong phú như vậy?

Nhạc Bất Nhân không nhịn được tay run mắt nhảy, nhìn chằm chằm con trai trước mặt có ảo giác hôm nay thằng ranh này uống nhầm thuốc.

Ông và Nhạc Hề Huyền căn bản không có tình cha con gì, chưa từng coi đối phương là con trai, một thị thϊếp lô đỉnh nho nhỏ thế nhưng gạt ông sinh hạ hài tử, còn tức giận cướp đi người ông yêu.

Đứa nhỏ này đáng lẽ không nên tồn tại, nếu không phải là tướng mạo xuất sắc có tiềm năng gây tai họa cho tông môn chính đạo, ông căn bản sẽ không lưu lại.

Mỗi lần gặp mặt hai cha con bọn họ đều giống như kẻ thù, hôm nay tên nhãi này lại... gọi ông là cha?!

Chẳng qua hiện tại không phải thời điểm rối rắm vấn đề uống nhầm thuốc này, vấn đề là thằng ranh không bớt lo vậy mà gây rắc rối cho ông.

"Nghiệp chướng, đánh lén đồng môn sư huynh không nhận sai, lại còn dám động võ ở đại điện tông môn, ngươi quỳ xuống cho ta!"

Nhạc Bất Nhân lại quát lên chỉ trích, căn bản không nói đạo lý cũng không hỏi nguyên do.

Cho dù sự tình không phải lỗi của nguyên chủ, cái nồi này cũng nhất định phải đội, một con trai căn bản không quan tâm đối chọi với một trưởng lão có lợi cho tông môn, ngươi nói nên chọn ai?

Oán hận, oán hận khắc cốt ghi tâm lần nữa phát ra từ đáy lòng.

Liên Điệu nắm chặt nắm đấm ức chế, lúc đọc truyện cuộc đời của vai phụ phần lớn đều chỉ tả qua loa sơ sài, mỗi lần Nhạc Hề Huyền lên sân khấu đều là tuyển thủ mấu chốt lôi kéo giá trị thù hận của độc giả.

Nhưng khi chân chính cảm nhận được những gì nguyên chủ trải qua, Liên Điệu mới hiểu được cái gì gọi là biếи ŧɦái trong nghịch cảnh.

Khi tất cả mọi người trên thế giới đều vứt bỏ nguyên chủ, nguyên chủ còn có cái gì để quan tâm?

Hít sâu một hơi cố gắng đè nén cảm xúc xuống, Liên Điệu mới điều chỉnh trạng thái, lại tức giận mở miệng.

"Con không có đánh lén bọn họ, con chỉ là bị buộc đánh trả mà thôi, con chẳng qua là Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể đánh thắng được bọn họ ba người Trúc Cơ hậu kỳ? Hơn nữa, con dù như thế nào cũng là con của ngài, bọn họ lại biến con trở thành lô đỉnh tùy ý khi nhục, căn bản là không để ngài vào mắt!"

"Nói bậy, rõ ràng chính là ngươi cố ý dẫn chúng ta tới cấm địa tông môn, thừa dịp chúng ta mất đi linh lực sau đó hạ độc thủ, hút tu vi của chúng ta..."

Tổ ba người nào dám cõng tội bất kính tông chủ này, lập tức phản bác, sốt ruột lại hối hận.

Lại nói bọn họ có thể không tức giận sao, trộm gà không được còn mất nắm gạo, không xơi được mỹ nhân vậy mà còn để bản thân bị bạo, tu vi đầy người còn bị người nhân lúc cháy nhà đi hôi của hút không còn một mảnh, bọn họ thậm chí ngay cả ai làm cũng không có ký ức.