Chương 16

Sự tình quả nhiên không ngoài dự liệu, buổi sáng ngày hôm sau đã có người đến động phủ kêu Liên Điệu đi đại điện tông môn.

Tuy nói trên dưới Hợp Hoan Tông đầy rẫy những kẻ không quan tâm đến sự trong sạch, nhưng làm nam nhân, ngoại trừ trời sinh là thụ, không có mấy người cam tâm tình nguyện khuất phục dưới thân những nam nhân khác.

Huống chi tổ ba người pháo hôi có sư phụ là trưởng lão trọng yếu trong môn phái, ngày thường đi đường đều kênh kiệu dùng lỗ mũi hướng lên trời, không ăn được con mồi, ngược lại bị bạo nát hoa cúc nhỏ, khẩu khí này không có trở ngại, nhưng mặt mũi không qua được!

Phiền toái nên tới cuối cùng sẽ tới, Liên Điệu cũng không có gì phải sợ, sợ là có thể ăn thêm hai miếng thịt sao? Không được đâu.

Không phải là ba tên pháo hôi tép riu sao, thế này mà không giải quyết được, y còn có một chuỗi dài mục tiêu nhiệm vụ giải quyết như thế nào.

Vỗ vỗ tay đi theo sư huynh gọi y ra cửa, đi tới đại điện tông môn.

Dọc theo đường đi lần nữa kiến thức hoàn cảnh tông môn tà đạo, Liên Điệu không phát sầu chờ lát nữa ứng phó nan đề như thế nào, ngược lại còn có tâm tư như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, lần nữa cảm thán vận khí của mình không tốt, làm sao lại xuyên tới loại địa phương Hợp Hoan Tông này.

Nhìn một đường thấy Hoan Hỉ Phật, Xuân Công Đồ, cùng với pho tượng bất nhã.

Đây là nơi của các tu sĩ huyền thoại trong truyền thuyết sao? Thậm chí còn giàu có hơn gian bán vàng ở phàm trần, chẳng lẽ đây chính là thiên tính giải phóng siêu phàm thoát tục nổi tiếng đã lâu?

Chẳng qua mặc dù cảnh sắc Hợp Hoan Tông có phong cách riêng, cung điện cũng cực kì tráng lệ.

Nhưng có một khuyết điểm, đó chính là linh khí mỏng manh của toàn bộ tông môn, nói chung chính là phong thủy không tốt, tài nguyên tu luyện cằn cỗi, điều này có quan hệ rất lớn với hai đạo chính ma không đoạt được linh mạch.

Không có linh khí dư dả của trời đất để tu luyện, người tu vi chậm chạp không được tăng lên cũng chỉ có thể tìm lối tắt khác, đi lên đường tắt cứu quốc, bị cong.

Hơn nữa lực sát thương của các yêu nam yêu nữ Hợp Hoan Tông thật sự quá cường đại, tông môn thành lập tới nay dẫn đến vô số đệ tử chính đạo vất vả bồi dưỡng ra tài năng thiên phú đều bị sắc đẹp mê hoặc, phản bội trận doanh theo tà đạo.

Thế cho nên đám chính đạo kia có thứ tốt lập tức che giấu như thần giữ của, phát động vây quét quần công đối với Hợp Hoan Tông, lúc này mới khiến cho một hắc mã có hi vọng phát triển thành đệ nhất tông môn tu tiên giới suy bại.

Bốn chữ sắc đẹp hạ người, người của Hợp Hoan Tông quả thực quán triệt đến nhà bà ngoại.

Một đường cảm thán, đi theo sư huynh dẫn đường đến đại điện tông môn.

Người trong điện giờ phút này cũng không nhiều, ngoại trừ Nhạc Bất Nhân ngồi ở trên bảo tọa tông chủ, phía dưới chính là tổ ba người pháo hôi sắc mặt xanh mét đang đứng, cùng với một vị lão giả ngồi ở trên vị trí trưởng lão.

“Nghiệp chướng, quỳ xuống!”

Liên Điệu vừa tiến vào đại điện, Nhạc Bất Nhân đã mở miệng quát mắng, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ chỉ trích, hoàn toàn không có ý tứ nển nang đối tượng là con ruột của mình.

Cơ hồ là trong nháy mắt, trong lòng Liên Điệu đã trào ra một luồng khó chịu.

Đó là cảm xúc của nguyên chủ, tu sĩ cũng là người, đều có thất tình lục dục, nguyên chủ ở trong lòng Nhạc Bất Nhân ngay cả một người xa lạ cũng không bằng, đơn giản là nguyên chủ không phải người đối phương kỳ vọng sinh ra.

Nhạc Bất Nhân cũng giống như tên của ông, bất nhân bất nghĩa.

Ông chú trung niên này chính là người tuyệt đối ủng hộ bạo lực gia đình, mắt thấy đối phương sau khi rống giận tựa hồ sẽ giơ tay động võ.

Liên Điệu cũng không đứng ngốc, con người y cái gì cũng thích ăn, chính là không thích chịu thiệt.

Lúc này làm lơ giọng rống to của của Nhạc Bất Nhân, y rút ra roi dài xông tới trước, một roi bất ngờ vung lên trên người ba kẻ pháo hôi, sau đó bi phẫn rống giận: