Chương 12

Tu luyện trên dưới Hợp Hoan Tông đều lấy song tu làm chủ, mỹ nhân mời nhau tuyệt đối là sẽ không bận tâm nửa phần tiết tháo, nếu không chính là đầu có vấn đề.

Đối mặt với ba người như sói đói, Liên Điệu biết nghe lời phải tránh thoát.

Vì tránh bị chiếm tiện nghi cho nên y nhanh chóng phi về phía trước, để cho tổ ba người ở phía sau vù vù đuổi theo, cùng nhau chơi trò chơi tình yêu lãng mạn kinh điển "Tới nha tới nha mau đuổi theo ta nha".

Phong Diễn nhìn: Thật sâu cảm thấy nhãn lực nhìn người của mình giảm xuống......

Tâm tình cực độ phức tạp, Liên Điệu thông minh linh hoạt, hắn tất nhiên là cực kì hài lòng, có thể tiết kiệm không ít tâm tư, loại người này cũng có thể sống càng lâu tại tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, là đại tài tuyệt đối có thể dùng.

Nhưng hắn càng nhiều hơn chính là rơi vào trong hố buồn bực, cuộc đời gặp gỡ vô số người, hắn lại chọn trúng... nhân tài không biết xấu hổ như vậy.

Tạm thời mặc kệ nội tâm độc thoại của ma đầu nào đó, bên này.

Tổ ba người pháo hôi thấy phương hướng Liên Điệu chạy đích thật là động phủ của y, lo lắng trong lòng đã tiêu tan nhanh hơn, hoan hoan hỉ hỉ đuổi theo.

Bởi vì tông môn khinh nhục các loại lừa gạt huấn luyện, tất cả mọi người trên dưới Hợp Hoan Tông sẽ bố trí các loại cấm chế cạm bẫy ở động phủ của mình, vì chính là đề phòng đồng môn độc thủ.

Cạm bẫy muốn đê tiện thế nào thì có đê tiện thế ấy, muốn vô sỉ như thế nào thì có vô sỉ như thế ấy, thế cho nên cuối cùng mọi người đều có loại cảm giác an toàn mãnh liệt "Địa bàn của ta ta làm chủ".

Mỗi lần Liên Điệu quay đầu lại nhìn thấy biểu tình vui sướиɠ trên mặt tổ ba người, nụ cười xấu xa trên mặt đều sâu thêm vài phần.

Đương nhiên, cái từ "Cười xấu xa’ này là chính y cho rằng như thế, lấy tướng mạo diễm lệ kia của nguyên chủ, mặc kệ làm biểu tình gì cũng đều sáng loáng tựa như ở viết mấy cái chữ to mập mờ trên trán "Mau tới đè ta".

Vì thế, tổ ba người bia đỡ đạn ở phía sau đuổi theo càng hăng hái, căn bản cũng không chú ý tới tên xấu xa phía trước đã đổi phương hướng.

Đợi đến khi kịp phản ứng, bọn họ đã chạy tới cấm địa tông môn.

“Là cấm địa, tiện nhân này có âm mưu, chạy mau!”

Tổ ba người pháo hôi phản ứng cũng tương đối nhanh chóng, phát hiện không đúng lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cơ hồ cấm địa của mỗi tông môn tu tiên giới đều là cấm linh lực pháp khí tồn tại, ở trong cấm địa mọi người giống như phàm nhân, ở đây đối với tu sĩ đã quen sử dụng pháp lực mà nói quả thực chính là đả kích bẻ gãy cánh.

Mà Liên Điệu lại là người sống sót trong hàng ngàn hàng vạn tang thi vây công, đặc biệt am hiểu cận chiến quần chiến.

Trong nháy mắt nhóm ba người xoay người, nụ cười trên mặt y đột nhiên biến mất, mắt lộ ra sắc lạnh, khí chất toàn thân đã thay đổi trong nháy mắt, từ động vật nhỏ vô hại biến thành con hổ hung mãnh.

Luận sử dụng linh lực pháp khí, Liên Điệu xuyên qua biến thành tân thủ tự nhiên là không được, nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu chém gϊếŧ nhanh nhẹn, y dám nói, nơi này không có mấy tu sĩ bình thường có thể so được với y.

Đuổi theo một người trước vung một quyền đánh tới đối phương, sau đó quơ lấy thân cây thô trên mặt đất hung hăng đập về phía tổ ba người, nhanh chóng làm cho người ta mất đi năng lực hoàn thủ.

Quy tắc thứ hai của người sống sót sinh tồn trong mạt thế: Chiến đấu có thể nhanh thì nhanh, xuống tay nhất định phải quán triệt ba chữ nhanh chuẩn độc!

Chẳng qua Liên Điệu vẫn chưa hạ tử thủ, chỉ là đánh người ngất đi.

Tổ ba người pháo hôi tuy rằng rất khốn kiếp, nhưng phía sau lưng lại là có người, sống dễ làm, chết phiền toái, lấy tính cách nhẫn tâm của lão cha nguyên chủ, căn bản sẽ không giúp y.

Nhưng cứ như vậy thả sau đó bọn họ nhất định cũng sẽ tìm y gây phiền toái, trong lòng còn có luồng cảm xúc oán hận của nguyên chủ lại quỷ dị toát ra cuồn cuộn.