Căn phòng được trang trí gọn gàng

Căn phòng được trang trí gọn gàng và đơn giản, một chiếc giường đơn trải ga có họa tiết hoa mẫu đơn, một chiếc bàn gỗ sơn màu đỏ son đặt một bình thủy, hai chiếc tách trà bằng sứ trắng.

Cố Thanh Lâm tự nhiên đi đến bên giường ngồi xuống. Nhìn sắc mặt anh ta có vẻ không được tốt lắm, dường như cơn tức giận đã kìm nén suốt dọc đường cuối cùng cũng tìm được chỗ giải thoát, anh ta không nhịn nổi nữa mà bùng nổ ngay tại đó.

"Cho dù em không muốn ly hôn, cũng không cần phải dùng cách này để uy hϊếp anh." Anh ta nhìn Tô Hương Thảo lạnh lùng nói: "Trước kia anh vẫn luôn cho rằng em ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy không có học thức, cũng không có hiểu biết gì nhưng ít nhất vẫn hơn là biết điều, biết thông cảm cho người khác, không ngờ là anh nhìn nhầm con người em rồi."

Lời anh ta nói có phần cộc lốc không đầu không đuôi nhưng Tô Hương Thảo vẫn đoán được đôi điều từ những câu nói này. Tô Hương Thảo nhớ là trong nguyên tác chỉ đề cập đến việc nguyên phối chính thê của nam chính là chết sớm, chứ không đề cập đến những người khác. Hóa ra, trước khi nguyên chủ xảy ra chuyện, Cố Thanh Lâm đã từng đề cập đến chuyện ly hôn với cô sao? Có lẽ, thậm chí vì chuyện này, hai người còn từng có cãi nhau. Đối với nguyên chủ, vui mừng khôn xiết đến đơn vị tìm chồng nhưng không ngờ thứ cô chờ đợi lại là người chồng cô yêu nhất đề nghị ly hôn với cô, đối với nguyên chủ mà nói, không khác gì sét đánh ngang tai. Nếu nguyên chủ không chịu nổi cú sốc này, nhất thời nghĩ quẩn, nhảy sông tự vẫn, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng nghe giọng điệu của Cố Thanh Lâm, anh ta không những không hề lo lắng cho nguyên chủ, ngược lại còn cho rằng cô đang cố tình lấy cái chết để uy hϊếp mình anh ta.

Có lẽ là do tối qua bị cảm lạnh cộng thêm việc một đêm không được ngon giấc, lúc này Tô Hương Thảo cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, người cũng lạnh toát theo từng cơn, cô hiện tại cũng không còn sức để nghĩ nhiều đến chuyện của nguyên chủ và Cố Thanh Lâm, chỉ vô cảm nói với Cố Thanh Lâm: "Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Anh ra ngoài đi."

Cố Thanh Lâm thấy thái độ của cô lạnh nhạt, không còn sự dịu dàng ngoan ngoãn như trước, trong lòng càng thêm không vui. Nhưng nhớ lại chuyện rơi xuống nước tối qua, lại thấy thái độ của cô lúc này khác thường, vì vậy giọng điệu lại dịu đi đôi phần:

"Anh biết, chuyện này đối với em là khó mà chấp nhận được. Nhưng em nghĩ đi mà xem, hai chúng ta căn bản không có tiếng nói chung, ở bên em, anh hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ. Cưỡng cầu không được hạnh phúc, nếu em thực sự yêu anh thì nên thành toàn cho anh, không phải sao?